Chương trước
Chương sau
“ Tiểu Thư?” Minh Lan hoảng sợ mình khiến chủ tử bị ngã, cô vội vàng đỡ Đan Na đứng lên mà mặt muốn tái ngắt: “ Tiểu thư không sao chứ, người có bị thương không?”

“ Không sao, đừng hoảng.” Đan Na trả lời lại thật nhanh tay nhặt lại hộp gỗ nhỏ, cũng vội vàng đóng lại nắp hộp vừa rồi bị mở ra. Thế nhưng vừa rồi đều để cho nhiều người nhìn thấy, xung quanh lại có tiếng cười đùa làm như nhỏ giọng lại cố ý để kẻ khác nghe ra.

“ Gì vậy, mất mặt thật.”

“ Là tiểu thư phủ nào vậy, trước mặt bao nhiêu người đúng là làm trò cười.”

“ Có thấy khăn tay bị rơi ra không, đừng nói với ta rằng cô ta muốn mang thứ này tặng cho tứ công chúa đấy?”

“ Cái này…” Mình Lan nghe tiếng xôn xao xung quanh lại khó chịu, cô sau khi phủi đi bụi bẩn trên y phục của Đan Na mới xoay đầu trừng mắt lớn tiếng: “ Ngươi vừa rồi không có mắt à, tại sao lại đẩy ta?”

“ Ngươi mới là không có mắt.” A hoàn kia tỏ vẻ kiêu ngạo lại chẳng vừa mà chỉ tay quát lớn: “ Là các ngươi đứng chặn ở đó, tiểu thư của ta làm sao đi xuống được, không đẩy ngươi thì thế nào?”

“ Ngươi… ngươi không có miệng? Nói chúng ta một tiếng không được mà còn muốn đẩy người, làm tiểu thư của ta bị thương thì ngươi đền nổi sao?”

“ Làm tiểu thư của ngươi bị thương cũng là ngươi, không phải ta.” A hoàn kia cao giọng nói còn đắc ý ngước cao đầu: “ Hơn nữa là ngươi đứng chặn ở đó, làm tiểu thư của ta chậm trễ đến yến tiệc của tứ công chúa, một a hoàn nhỏ nhoi như ngươi đền nổi sao?”

“ Tranh cải rồi kia, còn là với người nhà Phàn Tể tướng. Không biết là tiểu thư nhà nào nhưng cũng thật không tự lượng sức…”

“ Đúng vậy, ngoài Nguyệt quận chúa của Nguyệt vương phủ ra. Ta xem từ trước đến nay, cũng chẳng có bất cứ ai dám tranh thua hơn thấp với Phàn tiểu thư cả.”

Mai Lạp bên này nhìn thấy tình hình của Đan Na không ổn, còn nghe thấy mấy lời nói bóng gió của người xung quanh mới nhẹ giọng: “ Quận chúa, chúng ta có nên…”

“ Mặc kệ đi.” Nguyệt Tử Liên bên này trước lúc xuống xe đã dùng mạng che mặt, bên ngoài cũng không có bao nhiêu người từng gặp qua nàng ta nên sẽ không có ai chú ý ban đầu là nàng cùng Đan Na ngồi chung một xe ngựa.

Mai Lạp nghe chủ tử nói mới căng thẳng: “ Nhưng mà quận chúa, tam tiểu thư bên kia…”

“ Là muội ấy tự mình không thể lo liệu, ta cũng không muốn bị kéo vào những chuyện vô nghĩa.” Nguyệt Tử Liên lạnh lùng xoay lưng vào bên trong cổng thành hoàng cung: “ Mau đi thôi.”

“ Vâng… vâng ạ.” Mai Lạp cũng có chút chột dạ khi bỏ tam tiểu thư lại không lo, nhưng cô chỉ là làm theo lệnh của quận chúa mà thôi, thế nên vương gia và vương phi cũng không thể trách tội, nếu có cũng chỉ trách một mình Minh Lan không chăm lo được chủ tử.

Bên này Đan Na vừa lúng túng lại xấu hổ không biết nên làm thế nào, bình thường chỉ cần xem như chuyện không đáng nói, bỏ đi là được rồi. Nhưng nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười một tuổi thôi, bị nhiều người vây quanh chỉ trỏ như vậy thật đã muốn khóc đến nơi rồi.

“ An Linh.” Một giọng nữ tử nghe ra điềm tĩnh cùng trưởng thành khẽ vang lên, từ trong xe ngựa nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp độ tuổi hai mươi ra ngoài.

A hoàn An Linh kia nghe gọi thì vội vàng muốn đỡ chủ tử của mình xuống khỏi xe ngựa, cô ta còn nhanh miệng nói: “ Tiểu thư cẩn thận một chút.”

Tiểu thư kia chính là nhi nữ của Phàn Triết tể tướng, gọi Phàn Phượng Hy. Nàng khẽ nhìn một chút một vị tiểu cô nương bị dọa như sắp khóc, còn có một a hoàn không phân lớn nhỏ còn dám trừng mắt nhìn phía mình mới lạnh giọng: “ Xảy ra chuyện gì?”

“ Tiểu thư, không phải nô tỳ.” An Linh nghe hỏi mới vội giải thích: “ Là cô ta đứng chặn trước xe ngựa, nô tỳ có bảo cũng không chịu nhường đường mới đẩy người sang một bên. Cô ta tự mình đứng không vững khiến tiểu thư nhà mình bị ngã, sau đó còn muốn quy tội lên người nô tỳ.”

“ Có chuyện như vậy?” Phàn Phượng Hy liếc mắt nhìn Đan Na cùng Minh Lan kia, nàng không vui có người ở chỗ của mình không biết điều. Thế nhưng bây giờ trước mặt bao nhiêu người như vậy, Phàn Phượng Hy cũng không thể hơn thua với một tiểu cô nương vẫn còn chưa trưởng thành: “ Bỏ đi, lần sau cẩn thận hơn là được rồi.”

“ Nhưng mà tiểu thư…”

“ Nhưng mà cái gì?” Phàn Phượng Hy chỉ nhẹ hỏi lại một lần đã khiến An Linh sợ đến im miệng, nàng lại đánh giá Đan Na một chút. Độ tuổi vẫn còn nhỏ nhưng gương mặt đã thấy rõ xinh đẹp cùng đáng yêu, thật không biết là người ở phủ nào.

Đan Na nhìn thấy Phàn Phượng Hy chẳng buồn quan tâm đến mình liền muốn thở phào nhẹ nhõm, bình thường nếu không phải có nhị ca chắn trước mặt, cùng tứ công chúa luôn yêu chiều chiếu cố thì nàng cũng chẳng khác nào thỏ nhỏ dễ bị bắt nạt. Dù sao Đan Na tính tình yếu đuối, cũng không giống một số tiểu thư khác cứ muốn mang thân phận của mình ra để nói chuyện hơn thua.

Thế nhưng Minh Lan làm a hoàn lại chẳng chịu hiểu tính cách của chủ tử, cô vẫn còn tức giận An Linh hại mình làm ngã Đan Na, hơn nữa còn hại tiểu thư bị người xung quanh xem như trò cười mà tức giận lớn tiếng: “ Các người như vậy liền muốn cho qua sao? Ngươi còn chưa xin lỗi tiểu thư của ta, có biết tiểu thư của ta là ai hay không?”

“ À.” Phàn Phượng Hy ngừng lại bước chân, phụ thân nàng Phàn Triết tể tưởng là trọng thần được hoàng thượng trọng dụng từ triều đại trước. Ở trước mặt nàng cũng có người dám mang thân phận nói chuyện cũng không thể xem như không nghe thấy: “ Ngươi muốn cùng ta tính chuyện sao?”

Minh Lan bị ánh mắt đáng sợ của Phàn Phượng Hy làm cho lùi bước, ngay cả Đan Na cũng bị dọa cho cứng người. Các tiểu thư khác xem như có trò vui để nói chuyện, thế gia công tử lại có người vừa thương tiếc cho tiểu cô nương đáng yêu kia, thế nhưng đã muốn chọc giận Phàn tiểu thư thì đúng là không phải chuyện nhỏ.

Nên nhớ Phàn tiểu thư chính là đối thủ lớn nhất trong việc tranh ngôi hoàng hậu cùng với Nguyệt quận chúa, nàng ta sau này cho dù không thể ngồi ở hậu vị thìcũng vẫn là nhân vật quan trọng trong hậu cung nha.

“ Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Đúng lúc lại có người xuất hiện chen ngang, nhìn thấy đối phương liền khiến cho mọi người xem vui xung quanh đều muốn nhanh chóng tản đi.

Chỉ có vài vị tiểu thư mặt đỏ ngượng ngùng lại dùng khăn che mà lén nhìn, nếu nói nữ tử có ai không ao ước được hoàng thượng chú ý đến, thế nhưng không phải hoàng thượng thì nam tử mà bọn họ mong muốn được để mắt còn không phải là hắn hay sao?

Phàn Phượng Hy cao quý kiêu kỳ là thế, nhưng khi người có thân phận như hắn xuất hiện cũng không muốn tìm thêm rắc rối. Nhất là khi nam nhân này còn là đối tượng của đại công chúa Đường Chi Linh: “ Quỳnh đại công tử, không ngờ ngài cũng sẽ đến yến tiệc mừng sinh thần của tứ công chúa.”

Quỳnh Thiên Vũ vừa rồi nhìn thấy có ồn ào mới đến xem thử, hắn lúc này tiến đến từ phía sau Đan Na cũng không chú ý mà hướng Phàn Phượng Hy. Thiên Vũ không nhiều lời chỉ đơn giản nói: “ Ta nhận lệnh giữ an toàn cho yến tiệc ở Lan Hoa cung hôm nay.”

“ Ra là vậy.” Phàn Phượng Hy liếc mắt một chút xem tiểu cô nương kia cúi đầu nhút nhát, nàng trong lòng khinh thường đôi chút rồi cũng chẳng muốn đôi co thêm mới nói: “ Ta trước cần đến chỗ của đại công chúa, không làm phiền đến Quỳnh đại công tử nữa.”

Quỳnh Thiên Vũ trầm mặt nhìn Phàn Phượng Hy xoay bước đi vào bên trong cổng hoàng cung, hắn lúc này lại đảo mắt nhìn đến bóng lưng có chút quen của tiểu cô nương kia. Một thoáng liền nhớ ra chính là lần đó nhìn thấy trước cửa Thiên Hồng Lâu, chắc là không sai đi.

Thiên Vũ không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Đan Na như vậy chắc là không tốt bao nhiêu. Hắn lại trầm giọng: “ Tiểu thư không sao chứ?”

“ Không sao.” Đan Na nhẹ giọng lắc đầu, nàng cố lấy lại bình tĩnh rồi mới ngước đầu mỉm cười nói: “ Đa tạ đại nhân quan tâm.”

Thiên Vũ ngạc nhiên một chút lại chẳng biết nên nói gì tiếp theo, đôi mắt màu xanh ngọc phản chiếu hình ảnh của tiểu cô nương có gương mặt nhỏ đáng yêu, mắt cô bé còn có chút đỏ lên thế nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười hòa nhã trên môi. Đột nhiên đối diện với gương mặt như vậy, chính hắn bình thường đều trầm tĩnh cũng muốn ngây ra một chút.

Đan Na hơi cúi đầu xem như chào nam tử trước mặt một lần, nàng lại nói với Minh Lan: “ Đi thôi, chúng ta không nên đến trễ yến tiệc đâu.”

“ Vâng tiểu thư.”

Thiên Vũ hai lần gặp không biết vì lý do gì lại điều có chút hiếu kỳ đối với tiểu cô nương này, nếu nói như lời Minh Viễn một người chỉ biết đến công việc như hắn để ý cô nương nào đó đã là chuyện lạ, đối phương còn là một tiểu cô nương vẫn còn chưa trưởng thành thì càng là chuyện không thể.

Bất quá Thiên Vũ vẫn chỉ là làm tròn nhiệm vụ của hoàng đế giao cho, về sau cần chú ý an toàn của Nguyệt Đan Na nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.