Chương trước
Chương sau
“ Ai bảo ngươi không thèm quan tâm đến ta, là ngươi muốn lấy thê tử về nhà, ngươi… ngươi tìm thê tử vậy thì ta đi kỹ viện không được sao?”

Dù rằng đang tức giận nhưng khi nghe thấy Vân Tịnh lớn tiếng nói như vậy, còn có cả vành mắt đỏ hồng của y nhìn minh lập tức khiến hắn lúng túng. Minh Viên ngây người một hồi mới lại hạ giọng nói: “ Nếu thật sự không quan tâm ngươi, ta cần phải cả gan theo sau hoàng thượng đến đây hay sao? Không quan tâm ngươi ta cũng mặc kệ ngươi sống chết, cần phải như bây giờ ở đây tức giận với ngươi.”

Vân Tịnh khó chịu, y cắn răng uất nghẹn: “ Nhưng rõ ràng ngươi đã nói…”

“ Là vì ngươi cứ nhất định tin vào mấy lời đồn thổi lung tung, cứ chạy theo hỏi ta cái gì muốn thành thân. Dù rằng ta đã nói không biết ngươi vẫn không chịu tin, nhất thời nóng giận nên ta mới thừa nhận như vậy.”

“ Ta… nhưng…” Vân Tịnh giọng cũng mỗi lúc một nhỏ, y hoài nghi nhìn Minh Viễn: “ Ngươi thật sự không có chuẩn bị cưới thê tử gì đó?”

Minh Viên nhíu chân mày: “ Có một tên rắc rối như ngươi lúc nào cũng bám theo bên cạnh, mỗi ngày đều bắt ta bận rộn đi giải quyết tàn cuộc cho ngươi, ta sẽ còn thời gian để ý đến nữ nhân hay thành thân gì đó sao?”

“ Vậy… là không có?” Vân Tịnh lúc này mới chịu tin lời Minh Viễn, nghĩ lại thì thấy hắn cũng không cần phải lừa mình làm gì. Vân Tịnh trong lòng liền vui vẻ trở lại, y hầu như quên mất cả vừa rồi còn run sợ thế nào trước mặt hoàng đế, cứ như vậy nhào đến trên người Minh Viễn: “ Sao ngươi không chịu giải thích rõ ràng một chút, nếu không ta cũng không cần tức giận như vậy, cũng sẽ không kéo Linh Phi đến kỹ viện tìm vui làm gì.”

“ Ngươi còn dám nói?” Quỳnh Minh Viễn thở dài một hơi, hắn cũng muốn chịu thua cái tính cách này của Vân Tịnh, nếu còn cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cũng sẽ có một ngày vì Nguyệt thế tử kia mà mất mạng: “ Từ nay về sau ngươi ít gây chuyện lại ta liền cảm tạ, nhất là đừng nên kéo Nguyệt thế tử vào mấy việc làm ngu ngốc của ngươi.”

“ Không sao, không sao.” Đường Vân Tịnh lại vô tư cười nói: “ Hoàng huynh thì cứ để Linh Phi lo đi, du sao huynh ấy cũng chắc chắn không nỡ lòng trách phạt y không phải sao?”

Đường Minh Viễn cũng đành hết cách với y, vừa rồi hoàng đế đã nói giao lại cho hắn xử lý, chính là vẫn không vô tình sẽ lòng dạ sắt đá ra tay với Vân Tịnh, như vậy chỉ cần hắn phạt nặng một chút xem như cảnh cáo.

Minh Viễn còn đang suy nghĩ không biết nên xử lý y thế nào, có thể xem là hình phạt nặng nhưng cũng không khiến y chịu khổ gì. Hắn lúc này lại vô tình hay cố ý thế nào lại nhìn đến y phục trên người Vân Tịnh.

Vừa rồi chỉ luôn lo sợ hoàng đế nổi giận mà không chú ý, Minh Viễn lúc này lại khó chịu cơi đi ngoại bào của mình khoác lên người Vân Tịnh: “ Bộ dạng này của ngươi là thế nào, ngươi có còn biết mình là hoàng tử của Ân Ly quốc hay không?”

“ Sao vậy, kỳ lạ lắm?” Đường Vân Tịnh lại tinh quái muốn chọc phá mà nép sát vào người Minh Viễn, y cười nói: “ Ta lại thấy đẹp lắm mà, ngươi không thích hay sao?”

Minh Viễn hơi nhíu lại chân mày, hắn thế nhưng trầm giọng nói: “ Chính là không thích ngươi ăn mặc như vậy trước mặt nhiều người.”

“ Minh Viễn?” Đường Vân Tịnh mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Minh Viễn, cái tên đầu gỗ này bình thường muốn hắn nói chuyện dễ nghe một chút cũng khó, không phải nói y phiền thì cũng nói y rắc rối. Vân Tịnh mặt không hiểu vì sao lại cảm thấy nóng lên một chút, y mỉm cười lại nói: “ Vậy từ nay về sau chỉ để một mình ngươi xem được không?”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

“ Hoàng thượng.”

Nghe vật nhỏ trong lòng khẽ tiếng gọi, Kỳ Nguyên chỉ trầm giọng lên tiếng: “ Chuyện gì?”

“ Chúng ta… là đang đi đâu vậy?” Linh Phi ngần ngại hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Từ lúc rời khỏi Hồng Liêm Viện như vậy vẫn là bị hoàng đế bế trên tay, hai người thế nhưng không trở về hoàng cung mà đi hướng ngược lại. Kỳ Nguyên dùng khinh công nhẹ nhàng lướt trên nóc nhà dân rồi ra khỏi hoàng thành, Linh Phi cảm thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ lại lướt nhanh như gió, khi y nhìn lại phía sau cổng hoàng thành Ân Ly cũng dường như mất hút vào màn đêm u tối.

Kỳ Nguyên vẫn không hề trả lời câu hỏi của y, hắn cứ như vậy im lặng khiến không khí trở nên kỳ lạ. Linh Phi một hồi lại chậm nói: “ Hoàng thượng đừng cứ mãi im lặng như vậy, nếu người tức giận thì cứ mắng chửi Phi nhi cũng được… người đừng bỏ mặc Phi nhi có được không?”

“ Mắng ngươi?” Kỳ Nguyên hơi cúi đầu nhìn Linh Phi, hắn sau đó cũng không ngừng lại mà đi càng lúc càng xa khỏi hoàng thành: “ An tâm đi, cho dù có tức giận hay khó chịu ra sao ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi.”

Linh Phi hai tay đang vòng qua ôm trên cổ Kỳ Nguyên nhẹ siết lại một chút, y nhỏ giọng: “ Ta lần sau sẽ không tự ý đến những nơi như kỹ viện nữa.”

“ Sau này bất cứ nơi nào ngươi muốn đi, chỉ cần nói với ta.” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Ta sẽ đi cùng với ngươi, có hiểu không?”

Không nghĩ đến Kỳ Nguyên sẽ nói như vậy, Linh Phi lại mỉm cười với hắn: “ Phi nhi hiểu rồi.”

Không khí lúc này lại trở nên tốt hơn rất nhiều, ít nhất Linh Phi biết Kỳ Nguyên không có bỏ mặc mình, càng muốn lợi dụng và dựa dẫm vào sự nuông chiều của hắn.

Cảm nhận thấy vật nhỏ trong lòng mình khẽ run lên, Kỳ Nguyên lại quan tâm hỏi: “ Lạnh sao?”

“ Ân, hoàng thượng.” Linh Phi thật sự cảm thấy rất lạnh, cho dù lúc vừa ra ngoài Kỳ Nguyên đã đem một chiếc áo lông chồn tuyết bọc kỹ trên người mình vẫn cảm thấy rét lạnh. Y hơi ngước đầu nhìn hắn: “ Chúng ta đang đi đâu vậy, hình như càng lúc càng lạnh hơn.”

“ Đưa ngươi đi đến nơi còn đáng để xem hơn là Hồng Liêm viện kia.” Kỳ Nguyên lại ôm chặt hơn Linh Phi trong tay mình, hắn dịu dàng nói: “ Gần ta một chút, lát nữa sẽ còn lạnh hơn.”

Qủa nhiên như lời hắn nói, cứ đi càng xa thì cái giá lạnh càng rõ ràng. Linh Phi rút người lại, thật sự muốn dán cả cơ thể vào trên người Kỳ Nguyên tìm hơi ấm. Y một hồi liền mơ màng muốn thiếp ngủ đi, đột nhiên lại cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống trên chóp mũi, Linh Phi giật mình mở mắt ra lại ngạc nhiên thành tiếng: “ Tuyết?”

Lung Linh tựa theo ánh trăng rơi xuống vô số bông tuyết màu trắng xóa, cơn buồn ngủ của Linh Phi lúc này cũng hoàn toàn bị xua đi. Y gương mặt xinh đẹp rộ lên nụ cười có thể khiến lòng người si mê không thể thoát ra: “ Hoàng thượng nhìn xem, đẹp quá.”

“ Ngươi nhìn phía trước đi.”

Nghe theo lời Kỳ Nguyên, Linh Phi từ trong lớp áo lông chồn nhìn ra, lờ mờ phía trước tựa ánh trăng có thể nhìn thấy một đỉnh tuyết sơn cao ngất: “ Đó là?”

Kỳ Nguyên nói: “ Đỉnh Tuyết sơn của Ân Ly quốc ta, là nơi cao nhất trên toàn thiên hạ.”

“ Thật sự rất cao.” Linh Phi hơi ngẩng đầu, vì trời tối mù mờ nhưng y vẫn có thể nói, cho dù là ban ngày cũng khó thể nhìn thấy đỉnh từ dưới chân núi này: “ Hoàng thượng nói muốn cho ta xem, là xem núi tuyết sao?”

“ Là bên trên.”

“ Trên?”

“ Bám chắc lấy ta.” Kỳ Nguyên vừa nói đã đạp mạnh chân trên mặt đất, hắn như vậy ôm theo cả Linh Phi nhảy trên những bất đá núi tuyết lên trên.

“Á…” Linh Phi hoảng sợ ôm chặt lấy Kỳ Nguyên khi hắn dùng tốc độ kinh người hướng lên trên đỉnh Tuyết Sơn, gió tuyết thổi mạnh làm bung mái tóc dài của y bay loạn. Linh Phi hé mắt một chút nhìn xuống bên dưới, từ đây lại thấy đen như mực đến đáng sợ, nếu từ chỗ này giữa chừng rơi xuống…

“ Không cần sợ, có ta ở đây.”

Đột nhiên bên tai thoang thoáng nghe tiếng trấn an của Kỳ Nguyên, tuy rằng với tốc độ hiện tại rất khó nghe thấy, cũng không dám chắc nghe rõ từng lời. Linh Phi nhẹ mỉm cười cũng khẽ giọng: “ Ân… Phi nhi không sợ.”

An tâm nằm trong vòng tay của Kỳ Nguyên, đến khi ngừng lại đã là đến trên đỉnh tuyết sơn. Linh Phi mắt vẫn còn một chút mù mờ, tai cũng ù ù tiếng gió chưa ngừng lại.

Y thật không dám tin rằng vừa rồi mình không cần một thiết bị bảo hộ nào, chỉ là được một người khác ôm như vậy mà lên thẳng đỉnh núi tuyết, nếu như vậy mấy cái thiết bị an toàn để leo núi của thế giới trước kia của y, tại Mộc Ức Thiên hiện thế này có thể xem như đồ bỏ?

Bỏ đi, dù sao cũng không thể mang Kỳ Nguyên so sánh với người thường được. Nên nhớ hắn dù sao cũng là người nắm giữ số mạng của nhân thế trong tay, mấy chuyện như thế này có làm được cũng không phải lạ.

“ Đến nơi rồi.” Kỳ Nguyên cũng không thể biết được mấy cái suy nghĩ trong lòng Linh Phi, hắn lại kéo ra lớp áo lông chồn ủ kín gần như hết gương mặt y mới nói: “ Phi nhi, ngươi nhìn thử xem.”

Linh Phi không dám tin vào mắt mình, cả một trời hoa thủy tinh như trong suốt đang nở rộ. Thêm vào ánh trăng từ trên cao soi xuống, khiến những bông hoa thủy tinh kia lấp lánh như pha lê sáng mờ ảo. Y ngước đầu nhìn lên bầu trời hàng ngàn hàng vạn sao sáng, lại không có bất cứ một vật cản nào từ trên đỉnh núi tuyết sơn này, chừng như chỉ cần y giơ tay ra liền chậm đến.

Ngắm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến không nói ra lời của Linh Phi, cả tinh quan trong đáy mắt của y. Kỳ Nguyên dịu giọng lên tiếng: “ Ngươi thích sao?”

“ Rất thích.” Linh Phi vẫn ngắm nhìn khung cảnh ảo diệu trước mặt mình, y nghẹn giọng: “ Phi nhi chưa từng được nhìn thấy điều gì tuyệt diệu đến như vậy, tựa như đây không phải hiện thật… tựa như tất cả chỉ là từ trong giấc mộng.”

“ Cho dù không phải là thật, cho dù chỉ là mộng. Chỉ cần đó là giấc mộng của ngươi, là thứ khiến người yêu thích." Kỳ Nguyên nghiêm túc nói: " Cho dù là giấc mộng nghịch thiên, ta cũng sẽ biến nó trở thành sự thật.”

“ Hoàng thượng.” Linh Phi lúc này lại đưa mắt nhìn đến gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ của Kỳ Nguyên, đây chính là người sẽ kết thúc sự sống trên thế giới này, hắn có thể nói ra được liền khiến y không tránh khỏi suy nghĩ. “ Vậy nếu ta muốn người ngừng tay, muốn người tha cho sinh mạng nhân thế về sau thì sẽ thế nào? Tuy ta không biết vì lý do gì khiến hoàng thượng làm như vậy, nhưng người liệu có thể vì ta mà đồng ý hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.