Hai ngày liền không có cần phải đến học viện, Lục hoàng tử Đường Vân Tịnh hoạt bát trẻ con cũng có lúc ngồi thẩn thờ một góc trong mái đình bên ngoài hoa viên. Y chống cằm ngây người suy nghĩ cả một buổi cuối cùng lại thở dài ra một hơi: “ Minh Viễn, ngươi nói có phải lần đó ta đã gây ra chuyện lớn rồi hay không?”
“ Chuyện lớn?” Quỳnh nhị công tử đang tập trung vót một tượng gỗ hình người nhỏ, hắn không cần nhìn đến Vân Tình mà tùy tiện nói: “ Chuyện lớn của ngươi cũng không phải chỉ một hai cái, ngươi muốn nói là chuyện gì?”
Vân Tịnh bình thường chắc chắn sẽ lại nóng mặt muốn đấu khẩu cùng hắn, thế nhưng lần này y cũng mặc kệ lời của Minh Viễn mà thở dài thêm một lần: “ Ta đúng là đầu óc ngu ngốc mà, sao lại cứ làm ra mấy chuyện không chịu suy nghĩ gì cả chứ.”
“ Lục hoàng tử cũng có thể tự nhận ra mình ngu ngốc?” Minh Viện ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn bỏ xuống dao và tượng gỗ rồi mới đặt tay mình lên trán Vân Tịnh: “ Ngươi hôm nay có bệnh sao?”
“ Có ngươi mới bị bệnh.” Vân Tịnh tức giận đánh vào bàn tay của Minh Viễn, y tức giận một tiếng sau đó lại tỏ ra ảo não: “ Chuyện của tam ca… ai cũng nói là do huynh ấy trước mặt nhiều người gây khó dễ Nguyệt thế tử kia mới ra nông nổi. Ta thế mà lần đó… lại đi đắc tội với y, nếu khi đó không có đại ca ngươi, khiến y bị thương ta xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-thien-ha-do-nguoi-nam-giu/3113226/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.