“ Ngươi tên tiểu tử không biết điều từ đâu chui ra, ở trước mặt tam hoàng tử lại không chịu hành lễ, còn lớn mật dám lên tiếng hỏi chuyện người đúng là không biết sống chết là gì.”
Linh Phi hơi cúi đầu im lặng, y không cần đợi tên nọ quát lên mà chỉ dựa vào thiếu niên kia vừa tự xưng hoàng tử cũng đã biết. Chỉ là y vừa rồi quên mất việc hiện tại mình đang ở trong cùng mới như vậy, bây giờ nhận ra hắn là tam hoàng tử lại nhất thời không biết phải nên nói cái gì hay hành lễ ra sao: “ Ta… vừa rồi thật ra…”
“ Cái tên tiểu tử này đúng là không biết điều, không cần biết ngươi là công tử phủ nào, thế nhưng dám đắc tội cùng với tam hoàng tử thì không thể không dạy bảo ngươi một lần cho hiểu chuyện.” Tam hoàng tử trong miệng hắn vẫn chưa có hành động hay mệnh lệnh gì, thế nhưng Đồng An trước giờ vẫn ỷ mình là thư đồng bên cạnh tam hoàng tử thế nên cho dù là các vị thế gia công tử hắn vẫn chẳng để trong mắt.
Đồng An cứ như vậy nhìn cái tên tiểu tử chưa từng nhìn thấy qua này xem càng không có thân phận gì, hắn như vậy muốn tỏ uy mà chụp lấy một cây gậy lớn của hạ nhân đưa đến, vừa hướng Nguyệt Linh Phi hạ tay xuống vừa lớn tiếng: “ Tiểu tử không biết sống chết như ngươi, nếu không dạy bảo lại nhất định sẽ không nhận ra thân phận của mình là gì.”
“ Xẹt.” Một tiếng xé gió nhanh đến không ai nhận ra, những người có mặt chỉ kịp nhìn thấy gậy lớn mà vừa rồi muốn đánh đến chỗ hài tử bạch y kia rơi trên đất, Đồng An lúc này lại đang ôm lấy cổ tay chảy đầy máu của mình mà khụy xuống trên đất: “ Aaa tay… tay của ta.”
“ Chuyện… chuyện gì vậy?”
Linh Phi bất ngờ nhìn thấy máu ở cổ tay hắn chảy ra nhiều như vậy, y đưa mắt nhìn lại người một thân võ phục bên cạnh mình mà lên tiếng: “ Thái Lâm?”
“ Thuộc hạ vô năng, khiến thế tử hoảng sợ rồi.” Thái Lâm vừa rồi vẫn còn ở xa gần mười bước chân, hắn không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, lại có thể bình tĩnh làm như vừa rồi không có gì xảy ra mà tra lại kiếm vào vỏ.
“ Đưa hắn xuống.” Tam hoàng tử Đường Từ Nhân lạnh lùng nhìn thư đồng của mình đang lớn tiếng kêu thảm ra lệnh, hắn sau đó lại hướng về phía Linh Phi và Thái Lâm, trong mắt bất chợt như hiểu ra mà hiện lên ý cười: “ Qủa nhiên không hổ là Thái Lâm cận vệ bên cạnh thái tử điện hạ, có thể trước mặt bản hoàng tử không cần kiêng dè rút kiếm ra tay với thuộc hạ của ta, không cần phải để ý đến bản hoàng tử trong mắt.”
“ Thần đắc tội tam hoàng tử.”
Thái Lâm miệng nhận tội nhưng đầu gối lại không chịu uốn cong, Đường Từ Nhân cũng không quan tâm đến nữa. Hắn lúc này lại liếc mắt nhìn đến tiểu tử có gương mặt quá đỗi xinh đẹp, lại yếu ớt như ánh trăng đêm kia mà khẽ nâng khóe môi: “ Tuy nhiên ta lại có thắc mắc khi người ra tay bảo hộ cho y, nếu bản hoàng tử nhớ không lầm thì ngươi là cận vệ bên cạnh thái tử điện hạ mới phải.”
“ Bẩm tam hoàng tử, là thái tử điện hạ ra lệnh thần phải bảo vệ an toàn cho Nguyệt thế tử. Cho dù không phải thì đây cũng là thế tử của Nguyệt vương gia, không phải chỉ cần một tên nô tài thấp kém cũng có khả năng đến để khi dễ.”
“ Ra vậy, Nguyệt thế tử.” Đường Từ Nhân biết được thân phận của Linh Phi, hắn cùng với Đường Kỳ Nguyên vốn đã muốn tranh đấu đến sống chết, bây giờ nhìn xem tiểu tử nhỏ bé này lại càng hứng thú muốn nghiền nát nó ra: “ Nguyệt thế tử Nguyệt Linh Phi cùng với thái tử phi tương lai Nguyệt Tử Liên là song sinh, thảo nào Thái Lâm ngươi phải ở bên cạnh bảo vệ, đến ngay cả trước mặt bản hoàng tử ta Nguyệt thế tử cũng không cần lấy lễ mà đối.”
“ Chuyện này…” Thái Lâm khó xử, đúng là thái tử ra lệnh cho hắn ở bên cạnh bảo vệ Nguyệt Linh Phi, thế nhưng ở trước mặt hoàng tử cần phải hành lễ là chuyện đương nhiên, ngay cả hắn cũng không có lý do để làm trái quy tắc trong cung.
Linh Phi cũng không phải đến việc hành lễ cũng không biết, chỉ là từ trước đến nay cho dù trước mặt Kỳ Nguyên y cũng chưa từng phải làm những việc này nên nhất thời chưa thể phản ứng kịp.
Trước cửa học viện hoàng cung, ngoài cung nhân theo sau tam hoàng tử thì cũng đã có thêm rất nhiều người khác vừa mới đến cũng ở lại xem trò vui, bọn họ nếu không phải chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu của Nguyệt thế từ, thương cảm cho y, thì cũng là dáng vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp nạn hay vừa khi có chuyện giải buồn.
Linh Phi chẳng còn muốn quan tâm đến đủ loại ánh mắt đang nhìn mình, y chỉ sợ mình vừa đến học viện ngày đầu tiên lại gây ra rắc rối ảnh hưởng đến cả thái tử. Linh Phi không phải suy nghĩ nhiều nữa, muốn y quỳ thì cứ quỳ thôi, dù gì cũng chỉ là hành lễ cũng không cần nhiều người như vậy cho rằng y sắp bị bắt vào ngục đến nơi.
Chậm chạp cúi người, đầu gối quỳ trên nền đá nóng rát của cái nắng trưa. Linh Phi cúi đầu lên tiếng: “ Nguyệt Linh phi ngu muội, lần đầu diện kiến tam hoàng tử đã đắc tội. Mong tam hoàng tử rộng lượng bỏ qua…”
“ Lập tức đứng lên cho ta.”
Đường Từ Nhận vẫn chưa kịp đắc ý vì có thể ép người quỳ dưới chân mình, hắn lập tức vì giọng nói chứa đầy hàn khí bất chợt vang lên từ phía sau mà lo lắng.
Tất cả cung nhân cùng vương tôn công tử có mặt ở đây người nào kẻ nấy chân tay đã muốn mềm nhũn ra sợ đến hoảng hồn, tất cả thương hại hay chờ chuyện vui để xem khi hướng về Nguyệt Linh Phi đều bay biến, cảm giác còn lại bây giờ chỉ là sát khí bao trùm toàn bộ thân thể. Người người đồng loạt quỳ xuống lớn tiếng hô vang: “ Thái tử điện hạ vạn an.”
Thái tử không lên tiếng cũng chẳng ai dám có hành động gì mà chỉ biết quỳ ở đó, họ đầu đụng đến đất, mặt hạ càng sâu càng tốt, tốt nhất đó chính là không cần phải nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của thái tử như vừa rồi.
Kỳ Nguyên đi đến trước mặt Linh Phi, nhìn y quỳ trên nên đá nóng mà nghiến răng tức giận. Hắn bảo hộ y đến như vậy, cho dù chỉ là một chút nhỏ nhoi thương tổn cũng chưa từng cho phép xảy ra. Thế nhưng chỉ vừa khi không chú ý đến lại có kẻ dám khi dễ y?
Nhìn xem Linh Phi ngước mặt nhìn hắn, gò má đã có chút hồng vì đứng bên dưới trời nắng đã lâu. Kỳ Nguyên cúi người kéo y dậy, tức thì cũng không kiêng kỵ mà nâng người lên bế trên tay. Cho dù đã mang Linh Phi bảo hộ ở trong lòng, thế nhưng hàn khí trên người hắn so với lúc đến vẫn không hề giảm xuống.
Linh Phi lúc vừa rồi dù không muốn để tâm, vẫn sẽ không tránh khỏi căng thẳng lo lắng khi có nhiều người xung quanh cứ nhìn mình như thú vui. Y bây giờ lại theo thói quen của mình, được ôm lây trong vòng tay của Kỳ Nguyên liền cảm thấy nhẹ nhõm mà tựa cằm trên vai hắn nhỏ giọng: “ Điện hạ, người cuối cùng cũng đến rồi.”
Kỳ Nguyên không nói gì, hắn vuốt nhẹ mái tóc suôn mượt của Linh Phi, vẫn cứ để y như vậy tựa trên vai mà không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn lúc này. Kỳ Nguyên mắt trước tiên lại hướng đến cận vệ Thái Lâm mà lạnh giọng: “ Bản thái tử ra lệnh cho ngươi trông coi thế tử, ngươi lại để cho y phải chịu ủy ức, ngươi đáng tội gì?”
“ Thái Lâm vô năng.” Thái Lâm sắc mặt vẫn chẳng chút thay đổi, thế nhưng không giống khi đối diện với Đường Từ Nhân vừa rồi. Hắn thật nhanh quỳ xuống dưới chân thái tử nhận tội: “ Là thần không thể làm tròn trách nhiệm điện hạ giao phó, đáng tội chết, xin điện hạ giáng tội.”
Tình hình lúc này ai nấy cũng đều phải thầm lo lắng cho chính mình, đừng nói đến Thái Lâm cận vệ, đến cả những kẻ đứng ngoài cuộc xem trò vui như họ sợ rằng cũng chẳng thể chạy thoát thái tử trách tội xuống.
Tứ hoàng tử Đường Từ Nhân bây giờ vừa có nóng giận nhưng lo sợ vẫn là nhiều hơn, hắn thừa biết thái tử không chỉ là đang trách phạt cận vệ Thái Lâm mà còn là tất cả những người có mặt ở đây, nhất là hắn. Đường Từ Nhân chưa từng nhìn thấy thái tử sẽ để tâm đến một người, ai ngờ lại thật sự tức giận vì tiểu tử kia bị hắn khi dễ. Ai ai đều biết tính khí của thái tử ra sao, chọc giận đến thái tử cũng chẳng khác nào đang tìm đến một cách tự sát tàn khốc nhất.
Linh Phi ngây thơ thật sự cho rằng Kỳ Nguyên sẽ trách tội Thái Lâm, vừa rồi tình thế như vậy xét theo thân phận của y phải nên hành lễ với hoàng tử, ngay cả Thái Lâm cũng chẳng thể làm gì được: “ Điện hạ, vừa rồi…”
“ Ngươi im lặng cho ta.” Kỳ Nguyên ra lệnh, hắn tay càng ôm chặt hơn cơ thể nhỏ bé của Linh Phi vừa muốn đẩy ra lòng ngực của mình.
“ Nhưng mà điện hạ, vừa rồi không phải lỗi của Thái Lâm, huynh ấy đã bảo vệ ta không bị kẻ khác dùng gậy đánh. Chỉ là do Phi nhi không hiểu lễ nghĩa, thế nên mới…”
“ Lập tức im miệng cho ta, cái gì là lễ nghĩa? Ai bảo ngươi hạ mình trước kẻ khác, ai bảo ngươi quỳ?” Kỳ Nguyên tức giận mà lớn tiếng, vật nhỏ trong tay từ khi vừa chào đời đã do hắn bảo hộ từng chút, vốn là của hắn. Thế nhưng khi có kẻ khi dễ hạ nhục, y thế mà lại tự cho rằng bản thân làm sai?
Sai sao? Không cần biết y làm cái gì, trong mắt hắn không có cái gì đúng hay sai. Nguyệt Linh Phi là của hắn, những kẻ dám động vào đều không thể bỏ qua: “ Từ nay về sau cấm ngươi hạ mình trước bất luận kẻ nào, mỗi lần hình phạt đều sẽ tính đến trên người Thái Lâm. Trước khi làm ra việc gì đó khiến cho ta phải tức giận, người nên nghĩ lại hậu quả sẽ gây ra cho hắn trước vẫn hơn.”
Kỳ Nguyên rất ít khi lớn tiếng với y, Linh Phi liền biết mình đã khiến hắn tức giận mới không dám nói gì nữa. Y chỉ im lặng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, như vậy xem ra còn tốt hơn cho Thái Lâm.
Kỳ Nguyên hài lòng mới buông Linh Phi trên tay xuống, hắn trầm giọng ra lệnh với Thái Lâm: “ Đưa thế tử vào trong, nếu lần sau còn có chuyện tương tự, tội mới tội cũ bản hoàng tử sẽ tính với ngươi.”
“ Thần tuân lệnh.” Thái Lâm được cho phép mới đứng lên, hắn phía sau Linh Phi lại lên tiếng nói muốn y cùng mình vào trong học viện trước: “ Chúng ta vào trong thôi thế tử.”
Linh Phi ngước đầu nhìn Kỳ Nguyên một lần, thấy hắn không có ý sẽ cùng với mình đi vào mới gật đầu với Thái Lâm rồi bước vào trong.
Thái tử lúc này lại xoay lại nhìn đến những kẻ phía sau, bọn họ dù đầu vẫn đang áp sát trên nền đá quỳ ở đó vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của hắn. Đường Kỳ Nguyên mắt lại hướng đến tam hoàng tử Đường Từ Nhân mà lên tiếng: “ Ngươi không có gì để giải thích sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]