17.
Ngày thành hôn của Tạ Thư với Bình Lạc mới trôi qua ba ngày, nhưng trong thời gian đó Bình Lạc đã mấy lần muốn tiến cung gặp ta, nhưng đều bị ta đuổi về.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tập Cảnh nhìn những việc ta làm mấy ngày này, sự hoài nghi trong đáy mắt càng ngày càng đậm.
Ta muốn làm gì?
Ta chẳng qua chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta, chỉ vậy mà thôi.
Cuộc sống trong cung xa hoa phồn thịnh, nhưng do ta sống ở thanh lâu mười mấy năm, sau khi vào cung làm công chúa, trước đại điện sau hậu cung, không thể tránh khỏi có nhiều kẻ nói xấu sau lưng.
Có điều chẳng sao cả.
Phụ hoàng ông ấy tự hổ thẹn với ta, đối xử với ta vô cùng thương yêu cưng chiều.
Nhưng có một điều.
Mặc dù ông ấy chán ghét những việc làm của Cao quý phi, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân mình yêu, nhốt bà ta chưa đến nửa tháng đã thả ra rồi.
Không… Như vậy sao đủ được chứ?
Ta ở trong cung đợi năm ngày, ngoài cung không ít tai mắt của ta, vì vậy ta biết phủ Thừa tướng đã xảy ra chuyện lớn.
Đại công tử tài năng anh tuấn của Tạ gia ra ngoài đi săn cùng bạn không cẩn thận bị ngã ngựa, bị phế một chân không nói, lại còn bị hủy dung.
Thừa tướng phu nhân đau lòng tuyệt vọng, tinh thần vốn không tốt lại càng tồi tệ hơn. Khi bằng hữu tốt hẹn ra ngoài, lại bị mấy tên lưu manh bỡn cợt còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-ta-tung-bo-lo/2189403/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.