20
Trên xe ngựa trở về, suốt chặng đường không nói lời nào.
Mấy ngày nay ta luôn tránh mặt hắn, giờ đây mọi chuyện cuối cùng cũng đã xử lý xong, cũng đến lúc phải thẳng thắn nói rõ.
Ta dặn Hổ Phách chuẩn bị cơm nước, và cùng hắn lặng lẽ dùng bữa.
"Hôm nay thời tiết đẹp, vương gia có muốn cùng thiếp đi dạo trong vườn không?" Ta quay người mỉm cười nói với hắn.
"Được." Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta cười, hiếm khi lộ ra chút ý cười.
Ta đưa tay về phía hắn, hai tay nắm chặt nhau.
Cảnh sắc trong vườn rất đẹp, nhưng ta và hắn rất ít khi đến đây.
Rời xa những người hầu theo sau, chúng ta đi bên nhau trên con đường lát đá xanh.
Không ai nói gì, hoa nở rực rỡ, cảnh sắc ngập tràn.
Đột nhiên, hắn phá vỡ sự im lặng này: "Ta có thể để ông ấy sống."
Hắn không nhắc đến tên, nhưng ta hiểu, chỉ là không cần thiết.
"Đa tạ vương gia, chỉ là... người làm sai, rốt cuộc cũng phải trả giá, hơn nữa cha thiếp chưa chắc đã muốn sống, có thể giữ được toàn thây đã là tốt lắm rồi." Ta lắc đầu.
"Vi Vi, nàng có... hận ta không?"
"Không hận, chỉ là thiếp có một chuyện muốn cầu xin vương gia."
"Chuyện gì?"
Ta dừng bước, nghiêng người, nghiêm túc nhìn vào mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729980/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.