"Nhưng tiếc thay, ngày tốt đẹp luôn không kéo dài, Bắc Cương rốt cuộc không phải là nơi có khí hậu dễ chịu, chưa kịp vào đông, gió bấc đã bắt đầu thổi, tuyết trắng như lông ngỗng khiến cả vùng đất hoang vu, Bắc Cương không thích hợp trồng trọt, mỗi khi đến thời điểm này, luôn có nạn đói rét, hàng năm đều có người c.h.ế.t đói trong cảnh đói rét, người Hung Nô trên thảo nguyên cũng luôn chạy xuống phía nam cướp phá vào mùa đông, nàng nói họ thực sự thích g.i.ế.c chóc và chinh phục sao? Dã tâm của kẻ cầm quyền có lẽ là tham vọng, nhưng nhiều hơn thì những người đó là vì sống không nổi."
"Mười hai tuổi, cha ta c.h.ế.t trận ở cửa khẩu Bắc Lộc, ta kế thừa ông vào Trấn Bắc quân, từ một binh lính cấp thấp nhất mà đi lên, năm đó lạnh lắm, ta bị phái đi gác ngoài doanh trại, gió bấc quét qua mặt như d.a.o cắt, ngọn đuốc bên cạnh cũng lạnh lẽo, nhìn về phía trước chỉ thấy một màu đen, đen đến đáng sợ, ta không biết mình sẽ đi đến đâu, cũng như lối đi nào dành cho Bắc Cương. Chẳng lẽ đời đời kiếp kiếp người Bắc Cương phải lặp lại số phận tàn khốc vô vọng như vậy? Ta rất lạnh, lạnh đến mức quên cả thời gian khi trở về doanh trại."
"Lúc đó ta có một đại ca, hắn là đội trưởng đội chúng ta, thấy ta mãi không về, ra ngoài tìm ta, ta mới nhận ra chân mình đã bị đông cứng."
"Đại ca là người bản địa Bắc Cương, tính tình rất tốt, rất cởi mở, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729975/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.