Đúng lúc ta uống một ngụm trà, để cho đầu óc được tỉnh táo thì bên ngoài Tố Cẩm chạy vào.
"Thái hậu nương nương, Trấn Bắc Vương ở ngoài điện cầu kiến, nói rằng nương nương kéo Vương phi trò chuyện lâu như vậy, cũng nên trả thê tử lại cho hắn."
Lúc nói câu này, mắt Tố Cẩm mang theo ý cười.
Mặt ta đỏ bừng.
Thái hậu nương nương hài hước liếc nhìn ta: "Được rồi, bảo người vào đi, lời nói này, cứ như lão thân ta không hiểu chuyện vậy."
Tố Cẩm ra ngoài, không lâu sau, Nhiếp Hàn Sơn mặc một thân trường bào gấm ngọc trắng, đầu đội ngọc quan, bước vào.
Một phen bái kiến xong, lại là một trận hàn huyên.
Ta giống như đứa trẻ ra ngoài chơi bị Nhiếp Hàn Sơn dẫn về.
Hắn nắm tay ta, chậm rãi bước đi bên cạnh.
Thái tử đi cùng bên cạnh, hai người nói chuyện phiếm, trông có vẻ không nói gì nhiều, nhưng chỗ nào cũng đều là ẩn ý.
Ta cũng không lạ gì Thái tử, đứa trẻ ngây thơ năm xưa nay đã học được cách làm người lớn.
Trong hoàng gia, thứ ít nhất là sự ngây thơ.
Gió thổi qua hành lang, trong cung sâu lạnh đến thấu xương.
Cung nữ đi lại lặng lẽ nhìn lén, không biết trong số đó có bao nhiêu gián điệp đang quan sát cảnh này.
Hoàng thượng bệnh, lại có ý định lập trữ quân.
Ai có thể ngồi lên chiếc ghế đó, ý kiến của Nhiếp Hàn Sơn, người nắm quyền binh, trở nên vô cùng quan trọng.
Từ biệt Thái tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729971/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.