5
Khi thu dọn đồ đạc, Hổ Phách luôn thở dài.
Biên giới khổ hàn, lại thường xuyên có đao kiếm, thật không phải nơi tốt lành gì.
Nhưng ta lại có chút phấn khởi.
Có thể rời khỏi phủ đệ buồn tẻ này, đi ra ngoài du ngoạn một chút cũng không phải là điều tồi, dù phải ở cùng Nhiếp Hàn Sơn suốt ngày đêm, dường như cũng không khó chịu đến vậy.
Ngày khởi hành, trời trong gió mát.
Ca ca cưỡi ngựa đến tiễn ta.
"Vi Vi, qua đó mọi việc cẩn thận, tuyệt đối không được tùy tiện chạy lung tung biết không?"
"Biết rồi, ca ca và phụ mẫu đã dặn đi dặn lại nhiều lần rồi, muội biết mà."
Ta bất đắc dĩ thò đầu ra khỏi xe ngựa.
"Sau khi qua đó, gặp Vương gia cũng đừng cãi nhau với hắn, chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn vốn đã vất vả, dù thế nào, phụ thân và mẫu thân vẫn hy vọng hai người có chút tình cảm."
"Ca ca nói vậy là không đúng rồi, muội khi nào cãi nhau với hắn? Mấy năm nay chúng ta không phải vẫn sống tốt sao?"
Ca ca thở dài, trừng mắt nhìn ta: "Muội thật sự nghĩ rằng tâm tư của muội, người khác không nhìn ra sao? Muội và Vương gia bề ngoài là vợ chồng, nhưng thực tế lại rất xa cách. Vi Vi à, ca ca biết trong lòng muội có uất ức, nhưng muội cuối cùng cũng phải cùng hắn chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729954/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.