Mỗi khi lễ tết tụ họp hoặc yến tiệc, sự xuất hiện của ta luôn mang lại những ánh nhìn kỳ lạ và nụ cười đầy ẩn ý.
Khi xưa là nữ tử Thái phó nổi danh khắp kinh thành, nay là vật trang trí và quản gia bị ép gả vào Trấn Bắc Vương phủ.
Nữ nhân không như nam nhân có thể tung hoành ngang dọc, thế gian này đối với nữ nhân cũng chẳng hề rộng lượng.
Dù ta là con gái Thái phó cũng không thoát khỏi tam cương ngũ thường.
Chỉ là ta rốt cuộc không cam lòng.
"Tiểu thư!"
"Hổ Phách." Ta lên tiếng gọi nàng, quay người nâng mặt nàng lên, cẩn thận lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng: "Ta biết em là muốn tốt cho ta, chỉ là từ ngày đại hôn, khi hắn bỏ rơi ta trước mặt mọi người, ta đã không còn trông mong gì ở hắn nữa. Người rốt cuộc cũng phải sống cho chính mình, người ngoài nói gì cứ để họ nói, dù không có hắn, em xem chúng ta vẫn sống rất tốt mà?"
"Nhưng mà..."
"Ta rất tốt, xứng đáng được trân trọng, được yêu thương, chứ không phải vùng vẫy trong sự thương hại của một người đàn ông, ta không cần."
Hổ Phách nhìn vào vẻ bình tĩnh trên mặt ta, mím môi, cuối cùng không nói được gì, một lúc sau, mượn cớ chuẩn bị bữa ăn liền chạy đi.
Ta nhìn theo bóng dáng nàng thở dài, nghĩ hay là nuôi một con chó, để nàng có việc gì đó làm, như vậy sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Vài ngày sau, từ trang trại gửi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-nhu-beo-dat-tinh-yeu-tua-bao-to/3729952/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.