Mẹ kêu lên trong điện thoại: “Cái gì? Hai con ra ở riêng rồi? Vì sao?”
Lỗ tai tôi đau nhức, kéo microphone ra xa, cau mày.
Ly hôn, là vấn đề của người trong cuộc, nhưng hỏi tại sao luôn luôn là người khác.
Tôi nói: “Mẹ, hôm nay tụi con đã ký tên rồi, phản đối vô hiệu.”
Mẹ hỏi: “Là ai nói ra trước?”
Tôi nói: “Là con, con thích người khác rồi.”
Mẹ không tin, nói: “Con là con mẹ, mẹ biết cách con làm người như thế nào!”
Tôi cười, ngay cả tôi còn không biết mình làm người như thế nào mà. Tôi nói: “Mẹ không cần lo lắng như vậy đâu, mỗi ngày trên thế giới có cả chục cặp ly hôn, chúng con chỉ là một trong số đó thôi.”
Mẹ phản bác: “Nhưng trên thế giới này có cả trăm cặp có thể sống đến bạc đầu giai lão, tại sao các con lại không thể nằm trong số đó?”
Tôi cười khổ, “Vì chúng con không có kỹ thuật ở trình độ này.”
Mẹ nói, Đan Tâm, Đan Tâm. Tên con cũng như con vậy, lúc nào cũng làm mẹ lo lắng.
Lổ mũi của tôi mệt mỏi, chỉ có mẹ mới yêu thương tôi, bao dung tôi như vậy. Tôi nói: “Mẹ, con không sao đâu. Con còn trẻ, còn có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn.”
Mẹ vẫn chưa ngừng nói: “Đang tốt sao đột nhiên lại ở chung, vậy nhà và xe …” Tôi tắt điện thoại, trong khi bà vẫn không ngừng gọi “Đan Tâm, Đan Tâm …” bên đầu dây bên kia.
Sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi thấy thật mệt mỏi, trong căn phòng trống trơn này chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-neu-mai-nhu-luc-moi-gap/97619/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.