Chương trước
Chương sau
Hoàn cảnh trưởng thành của Tiểu Hải và A Hàm không giống nhau.
Tần Hải Dao thật sự từng nghiêm túc nghĩ tới, nếu như thế giới của nàng không có A Hàm, thật sự sẽ không sống nổi.
Nhưng người sáng lạn như A Hàm, nếu như không gặp được nàng, cũng sẽ gặp được một người khác yêu cô thấu xương đi.
Chỉ là nàng không có đường lui, mới nghĩa vô phản cố quấn lấy cô như vậy.
Có trời biết, nàng muốn hái bông hoa này bao lâu rồi.
Hai người đều tròn 18 tuổi.
Đối với A Hàm mà nói sẽ có ước hẹn về phương diện tình dục, còn có sự cám dỗ của thân thể thành thục, đối với Tiểu Hải mà nói là "mưu đồ đã lâu".
Hôm nay nàng sẽ hái xuống thiên hạ nàng muốn nhất - đóa hoa.
A Hàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô vốn nghĩ hôm nay mình cường thế chiếm hữu Tiểu Hải, nàng nên là bối rối, nhưng hôm nay là cái gì, đảo khách thành chủ sao?
Tiểu Hải ôm cổ cô, hôn một cách dài lâu tinh tế.
Cùng lúc trước ẩn nhẫn khống chế bất đồng.
Thời khắc này, hoàn toàn thiêu đốt.
Tiểu Hải ngồi trên người A Hàm, tay nàng xoa xoa tóc cô, trong mắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, "Tôi muốn em."
Ở thời khắc mấu chốt này, nói những lời cường thế trêu người như vậy.
Đó quả thực là không cần mạng người.
"Chờ......" A Hàm còn đang giãy dụa vô ích, cô dùng sức nghiêng đầu, muốn hít thở không khí tươi mát, "Tôi ở trên, tôi ở trên."
Ở trên thì thế nào?
Tiểu Hải đè cô lại, quay cuồng thay đổi vị trí, tiếp tục hôn lên, độ linh hoạt của nàng, một chút cũng không giống bộ dáng không biết gì.
Những bông hoa mới được hái vào buổi sáng vẫn còn trong bình.
Nguyễn Y Hàm trong lúc hô hấp khó khăn, cô nhìn đóa hoa đỏ tươi khiến người thèm nhỏ dãi mang theo giọt sương long lanh kia, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tay hướng về phía trước, bám vào bả vai Tiểu Hải.
Cô có thể cảm thấy sự vội vàng của Tiểu Hải. Tiểu Hải từ nhỏ đến lớn thật sự quá thiếu tình yêu.
Nàng khi còn nhỏ, cũng giống như nhiều cô bé khác, thích búp bê Tây Dương, thích đi ra ngoài chơi, thích ba mẹ ấm áp ôm ấp.
Nhưng Tần Thấm đối với việc bồi dưỡng nàng, vẫn luôn là cách thức "Cướp đoạt".
Phải đạt được vị trí đầu tiên mới có thể cho nàng chơi búp bê Tây Dương.
Olympic Toán lấy được thành tích mới có thể ôm nàng.
Nhưng khi Tiểu Hải đạt được vị trí đầu tiên, đạt được thành tích hết lần này đến lần khác khiến Tần Thấm hài lòng, nàng đã trưởng thành, không còn thích búp bê vải, không còn muốn được ba mẹ ôm ấp.
Nàng đã từng nghĩ tới, đây có lẽ là cuộc sống của nàng, nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực, trở thành dáng vẻ mẹ nàng mong muốn.
Nhưng sau khi có A Hàm, Tiểu Hải thay đổi.
Nàng thích nhìn nụ cười của A Hàm, thích nghe cô nói chuyện nghịch ngợm với mình.
Không còn giống lúc nhỏ đối với búp bê kiểu thích như vậy, từ lần đầu tiên cô ôm mình, từ lần đầu tiên cô nói với nàng không cần sợ, từ lần đầu tiên cô hôn lên cái trán của nàng, tình yêu của Tiểu Hải đối với cô càng ngày càng tăng.
A Hàm là của nàng, ai cũng không thể cướp đi, dù Tần Thấm cũng không thể.
Hiện tại, nàng rốt cuộc có thể hoàn toàn chiếm hữu cô.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, trước kia tuy rằng thời điểm cùng nhau tắm rửa, A Hàm cũng không phát hiện Tiểu Hải mê người đến vậy......
Hiện giờ, khoảnh khắc thẳng thắn đối diện, mặt A Hàm đỏ lên, trong mắt Tiểu Hải mê say, hái trái cây thành thục mà chính mình mong muốn.
Tuy rằng dáng người không bằng nàng.
Nhưng chỉ cần là A Hàm, nàng đều thích.
A Hàm là người đầu tiên Tiểu Hải thích, thích liền thích, nàng chưa từng nghĩ đến giới tính.
Nàng và Nguyễn Y Hàm từ nhỏ thích kiểu người đã không giống nhau. Nàng không thích ai cả.
Cho nên gặp được người mình thích đầu tiên, nàng liền sa vào tình yêu, không nghĩ con đường tương lai có khó đi hay không, không nghĩ sau này sẽ gặp phải cái gì.
Chỉ là ngẫu nhiên, Tiểu Hải sẽ nghĩ, nếu A Hàm là nam, nàng có thể thích sao? Đại khái là thích.
Chỉ cần là Nguyễn Y Hàm, vô luận bộ dáng gì, nàng đều thích.
Giống như hiện tại, A Hàm nằm trên giường, tóc dài tán loạn, hai chân hơi cong lên, bất lực lại mê ly nhìn nàng. Cô nhu nhược như vậy.
Tiểu Hải thích.
Mỗi một lần A Hàm nổi giận đùng đùng, lôi kéo nàng ồn ào cường thế, nàng cũng thích.
Cho nên nói là 0 hay là 1.
Tiểu Hải nghĩ, đại khái vì A Hàm, nàng có thể là O nhưng cũng là 1 đi.
Chỉ cần là A Hàm, tất cả mọi thứ nàng đều có thể.
Lúc thân mật là 1, Tiểu Hải thật sự phi thường khí phách, tay nàng linh hoạt, môi nàng dịu dàng.
Nàng hôn bảo bối của mình, cẩn thận quan sát tất cả biểu cảm của cô.
Nguyễn Y Hàm dùng sức ôm lấy Tiểu Hải, rốt cuộc cũng không lải nhải nữa, khó có được thần phục, Tiểu Hải lại thiên phú dị bẩm, dễ dàng khống chế hỉ nộ ái ố của cô.
A Hàm thua triệt để, lần đầu tiên trong đời cũng thật sự chỉ có một lần, bình thường luyện binh trên giấy thì như thế nào? Bừa bãi làm càn ẩn nhẫn nhượng bộ lại vì cái gì?
Tiểu Hải triệt để xoay người làm công.
Cũng không thể nói xoay người, hẳn là phóng thích thiên tính.
Mà A Hàm thì sao?
Đại khái cũng chỉ có thể ngoài miệng nói đỡ ghiền, làm 1 còn phải xem tâm tình Tiểu Hải dễ chịu nhường một chút.
Nguyễn Y Hàm đời này xem như rơi vào tay Tiểu Hải, cô vốn là một người tùy hứng bừa bãi, đối với ai cũng là kiêu ngạo không có kiên nhẫn, nhưng đối với Tiểu Hải lại một mực dung túng sủng nịnh, chủ yếu là Tiểu Hải muốn, cô đều cho.
Ánh mặt trời chiếu xuống phòng, kèm theo sương sớm, hương hoa tràn ngập căn phòng.
Tiểu Hải ấm áp che chở cô, có một số người, có chút tình cảm, cũng chỉ có thể dùng số mệnh để hình dung.
Nếu không, cho tới bây giờ Tiểu Hải cũng không biết vì cái gì vừa gặp đã yêu A Hàm, nhớ mãi không quên.
Cặp mắt kia, như thế nào một lần lại một lần xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
Nguyễn tiếc nuối vẫn đang giãy giụa: "Chờ tôi......... Chờ tôi xoay người...... "
Đến lúc này còn ngạo kiều cũng chỉ có thể là Nguyễn tổng.
Cũng may Tiểu Hải ôn nhu như thế, nàng bao dung cô, trên tay ôn nhu làm người say mê.
Cuối cùng, những bông hoa nở rộ trong tay nàng, mà Tiểu Hải cũng đã kiệt sức.
Tiểu thuyết nói cái gì một ngày có thể chiếu cố đóa hoa bảy lần, đại khái là gạt người đi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của A Hàm sau khi nằm xuống.
Nhưng khi cô còn thở hồng hộc vừa mới khôi phục một ít, tay cô lại bị Tiểu Hải giữ chặt, Nguyễn Y Hàm khẩn trương nhìn nàng, "Chị, chị không mệt sao?"
Mồ hôi trên đầu Tiểu Hải chưa khô, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, đôi mắt đen nhánh thâm thúy: "Tại sao em lại mệt? Nằm cũng sẽ mệt sao?"
A Hàm:......
Ngày thường Tiểu Hải luôn ngoan ngoãn như vậy, thậm chí khi cô nổi giận không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ rưng rưng đáng thương rúc vào trong lòng cô, hoặc chỉ dám túm lấy góc áo cô.
Nhưng hôm nay, xoay người thay đổi, tại sao nàng lại cường thế như vậy?
A Hàm không khỏi suy nghĩ, là cô lúc trước không hiểu biết nàng, hay đây mới là Tiểu Hải vốn có......
Đương nhiên, cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Tiểu Hải lại bắt đầu, nàng có một đôi tay linh hoạt ông trời ban cho, có vài người hâm mộ mà không có được.
Chờ A Hàm tỉnh lại.
Đã là đêm khuya, thật sự là từ trời tối đến hừng đông.
Động tác rời giường của cô thật giống như cao thủ võ lâm vừa bị người bóp đứt gân mạch, thắt lưng khẽ động đau đến lợi hại, toàn thân không có một chỗ nào tốt.
Mà trong phòng khách.
Tiểu Hải đang đắp mặt nạ thần thanh khí sảng nghe âm nhạc làm việc nhà, buổi sáng, các nàng quá sốt ruột, làm cho căn nhà một mảnh hỗn độn, tuy rằng chú và dì đã ra ngoài, nhưng buổi tối bà nội khiêu vũ trở về nhìn thấy sẽ suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng không thể không thừa nhận, đạt được thân thể của cô làm cho Tiểu Hải an tâm hơn rất nhiều, có được A Hàm cảm giác thật sự quá tốt.
Về phần mặt mũi...... Bản thân nàng không sao cả, nhưng người trong phòng cực kỳ sĩ diện, lại muốn ồn ào phát giận.
"A a...... Tiểu Hải, Tiểu Hải a —— người đâu?"
A Hàm đỡ eo, cảm giác thê lương cực kỳ, làm cái gì? Lần đầu tiên lãng mạn như vậy, không phải sau khi cô tỉnh lại liền có thể ôm Tiểu Hải sao, nàng đi đâu vậy? Còn có...... Cô đỡ eo đau nhức cực kỳ, Tiểu Hải nàng......... Như thế nào không có việc gì? Nàng không mệt sao?
Thời điểm Tiểu Hải vào phòng, nhìn A Hàm trần truồng, vịn thắt lưng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ. Tuy rằng nói như vậy thật không tốt.
Nhưng Tiểu Hải nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác ngón tay phảng phất lại ngo ngoe rục rịch, có thể đại chiến một trăm hiệp. Nguyễn Y Hàm nhìn ánh mắt kia của Tiểu Hải quả thực sợ hãi, "Tôi đau!"
Bây giờ thắt lưng của cô giống như một chiếc xe tải.
Tiểu Hải cư nhiên còn nghĩ đến, nàng rốt cuộc có phải người hay không!!!
Tiểu Hải chột dạ đi qua, tay nàng đặt ở trên eo Nguyễn Y Hàm xoa bóp cho cô, "Không có việc gì, trên mạng đều nói lần đầu tiên sẽ khó chịu như vậy."
Nguyễn Y Hàm rầm rì dựa vào nàng, "Có người lần đầu tiên như vậy sao?"
Còn không biết xấu hổ cùng cô nhắc đến lần đầu tiên?
Cộng lại, gần hai chữ số????
Tiểu Hải thật là............ Cô tuy rằng biết bản thân mình tướng mạo như tiên, giống như Tô Đát Kỷ trên đời, làm người vừa thấy liền nhịn không được nhào tới, nhưng nàng cũng phải có điểm thương hoa tiếc ngọc chứ.
Không được.
Nguyễn Y Hàm trong lòng thập phần khó chịu, cô nghiêng người, nhào vào người Tiểu Hải.
Tiểu Hải đột nhiên không kịp phòng bị, Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, hai tay chống từ trên cao nhìn xuống nàng.
Lúc này biết sợ rồi sao?
Hiện tại đây mới là thời gian bình thường nên có.
Tiểu Hải kinh ngạc nhìn cô, "Em còn thể lực sao?"
Lời này quả thực giống như thuốc đòi mạng, cánh tay Nguyễn Y Hàm mềm nhũn, lập tức nằm sấp trên người Tiểu Hải.
Trời ơi......
Tiểu Hải rốt cuộc muốn làm gì?
Tiểu Hải cười, nàng nhìn ra A Hàm sợ hãi, "Tôi cũng không phải cố ý, ai bảo em đẹp như vậy."
A Hàm:......
Nhìn một cái.
Đây chính là lời mà học sinh phẩm học kiêm ưu Tần Hải Dao nói ra, cỡ nào...... không biết xấu hổ!
Tay Tiểu Hải nhìn như lơ đãng chọc vào xương quai xanh của cô, "Kỳ thật từ góc độ khoa học mà nói, chuyện như vậy rất rèn luyện thân thể, hôm nay trời có chút u ám, bình thường không phải tôi đều ra ngoài chạy 5 km sao? Có lẽ không cần nữa rồi?"
A Hàm:............
Vậy Tiểu Hải cần phải cảm ơn cô đúng không???
Nguyễn Y Hàm cực kỳ phẫn nộ, lúc này đây cô thật sự nhào tới, Tiểu Hải cười Khanh khách nhìn cô, một tay còn câu lấy sợi tóc dài của cô, "A Hàm, tôi sợ, em nhẹ một chút."
Nguyễn Y Hàm:......
Đây rõ ràng là thời khắc mấu chốt vừa rồi, lời cô nói với Tiểu Hải, a a a a a, Tần Hải Dao, rốt cuộc chị còn có nhân tính hay không????
Nói tốt phải trừng phạt Tiểu Hải.
Nhưng A Hàm rốt cuộc là luyến tiếc, cô đã trải qua, biết chuyện kia lần đầu tiên cảm giác như thế nào.
Cô đã thay đổi theo một phương thức khác.
A Hàm không biết hái nhặt cành hoa, nhưng cô tương đối thích ăn kẹo hương hoa, đặt ở trong miệng, cẩn thận ngậm, hương vị ngọt ngào khuếch tán ra, hoa sẽ không ngừng run rẩy, cần cô cẩn thận che chở.
Môi răng cô rất linh hoạt, một khối đường, cô có thể ăn rất lâu, ăn vào không khí đầy hương vị mật ngọt, ăn đến khi đóa hoa cuối cùng không chỉ nở rộ, mà còn run rẩy chấn động rớt xuống cánh hoa.
Vâng, cô cảm giác cô cũng rất lợi hại.
— Khẩu khí ăn ba khối đường.
Tới buổi tối.
Thời điểm Nguyễn nãi nãi trở về phát hiện quên mang chìa khóa, bà gõ cửa nửa ngày cũng không có ai, nhịn không được nghiêng lỗ tai lắng nghe.
Quả thực......
Nguyễn nãi nãi buồn bực gọi điện thoại cho con trai, "Này...... Chìa khóa dự phòng ở đâu?"
Nguyễn Niên và Tố Vân vừa xuống máy bay, hắn nghi hoặc hỏi: "Trong nhà không có ai sao?"
Nguyễn nãi nãi hai tay chống nạnh, ngửa đầu nhìn trời: "Có người, đang đánh nhau, ta nghe thế cục tương đối phức tạp, không biết bao lâu mới kết thúc."
Nguyễn Niên im lặng không nói gì, hắn đưa điện thoại cho vợ mình, Tố Vân nhận lấy, sau khi nghe mẹ nói những lời này, bà trầm mặc một lát, trấn an: "Mẹ, nếu không con bảo Vương Lâm đến đưa chìa khóa dự phòng cho mẹ. Con nghe nói hôm nay trời nhiều mây, mẹ đứng bên ngoài một đêm như vậy cũng không thích hợp."
— Bên ngoài sao?
Nguyễn nãi nãi run bần bật.
Bà cảm giác hiện tại người trẻ tuổi thật là khó lường.
Vương Lâm nửa giờ sau vội vàng chạy tới, lại nhìn Nguyễn nãi nãi, bà đã ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cửa nhà mở ra.
Trong nồi, cư nhiên còn nấu cháo, chỉ là một chút cũng không có động.
Sô pha phòng khách cũng được thu thập một nửa.
Giờ khắc này, Holmes Nguyễn nãi nãi online, bà quan sát phòng khách, trong lòng mặc niệm, nơi này nên có một đến hai lần.
Bà lại đến toilet rửa tay, quan sát phòng tắm một chút, trong bồn tắm đầy nước, còn có hoa tươi trên mặt đất, bà thầm niệm, nơi này nên có hai đến ba lần.
Bà nội nghĩ hai đứa nhỏ tuổi còn trẻ, phỏng chừng — vẫn chưa ra tới đây, bà đi múc - chén cháo.
Kết quả lúc múc cháo, bà nhìn phòng bếp cũng có chút dấu vết gây án......
Vậy tạm thời tính một lần đi.
Chờ bà cơm nước xong, thời điểm đến thư phòng, cả người hoàn toàn bạo phát.
Nguyễn nãi nãi gọi điện cho Tố Vân: "Đặt vé máy bay cho ta, ta không muốn ở nhà đợi! "
Tố Vân run rẩy, "Làm sao vậy, mẹ?"
Chẳng lẽ đụng ngã phiên bản hiện trường?
Nguyễn nãi nãi muốn điên rồi, "Trong nhà...... Không có nơi ta có thể ở, mau, hiện tại liền đặt vé máy bay cho ta."
Tố Vân:.........
Nguyễn Niên:...
Hai đứa nhỏ này rốt cuộc quá đáng cỡ nào.
Có bao nhiêu quá đáng?
Nguyễn Y Hàm sâu kín nhìn trần nhà màu trắng, thân thể còn đang sóng biển quay cuồng, hiện tại cô ngẫm lại, trước kia cô đọc tiểu thuyết thật sự quá thuần khiết.
Cái gì — một đêm bảy lần.
Đối với Tiểu Hải mà nói, đó là không tồn tại.
Bất quá, chờ thêm tí nữa, có lẽ bà nội đã trở lại, nàng có thể thu liễm một chút?
Tiểu Hải từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Y Hàm, "Em không chuyên tâm!"
"Tôi ——" Nguyễn Y Hàm kêu rên một tiếng, chạy nhanh ôm lấy Tiểu Hải, cô chuyên tâm, cô thập phần chuyên tâm.
Đã từng, cô đã đọc một bài báo nói qua, từ cuộc khảo sát chung, nói có loại người ở mọi phương diện năng lực đều cao? Người ta nói nhiệt tình với công việc, càng cuồng công việc càng muốn làm tốt hơn.
Hiện tại cô đã có thể dự đoán được tương lai, Tần tổng nhà cô cuồng công việc cỡ nào.
Đến nỗi cái gì công thụ 1 và 0......
Ai.
A Hàm đỡ eo cân nhắc, xã hội hiện đại thật sự rất vất vả, cô nhìn Tiểu Hải còn đang nỗ lực.
Một số người.
Trời sinh đã có một khuôn mặt ngự O, vóc dáng 0. Có 1 bàn tay cùng thiên phú.
Thêm vào nhau, vừa lúc là 100.
Dù sao cả đời này cũng chỉ mình cô, như thế, cô cũng đừng giãy dụa, hảo hảo hưởng thụ 100 này đi.
Trong trí nhớ, mùa hè 18 tuổi. Đặc biệt tốt đẹp.
A Hàm và Tiểu Hải thành công đem cả nhà đuổi đi, chỉ còn lại hai người các nàng.
Thân thể tuổi trẻ, trái tim tuổi trẻ, tùy thời tản ra các loại dụ hoặc.
Thế cho nên đoạn thời gian đó, giữa các nàng đừng nói là người khác, chính là bạn bè và gia đình cũng không hòa nhập được.
Dùng lời của Nguyệt Nguyệt để hình dung, đó chính là "Hai người một ánh mắt đối diện nhau, phảng phất như đều có thể phát tình."
Chỉ cần nhìn từ bên ngoài......
A Hàm ước chừng gầy năm cân, thời điểm Nguyệt Nguyệt bọn họ trêu ghẹo cô, cô liền đại nghĩa lẫm liệt nói là làm công quá mệt mỏi, cho nên mới gầy nhiều như vậy.
Tiểu Hải thì sao?
Nàng giống như hồ ly tinh hút tinh hoa nhật nguyệt, làn da vốn không tồi lại trở nên vô cùng mịn màng, cả người đều giống như trái chín cây, phát ra hương vị nữ nhân.
Tới năm hai đại học.
Tiểu Hải và A Hàm chính thức tiến vào công ty của mình.
Tiểu Hải tốc độ nhanh hơn một chút, dù sao năm nhất đại học nàng liền dần dần tiếp nhận việc làm ăn của Nam Dương, lúc này đây, không phải bởi vì Tần Thấm bức bách, phần lớn nguyên nhân là chỉ có Tiểu Hải tiếp nhận công ty, mới có thể đoàn kết Tần gia.
Tần Hải Long và Hải Khôn hai huynh đệ trong quan niệm kinh doanh vẫn luôn không tương đồng, trong gia tộc cần một tiểu bối được song phương tán thành dần dần gánh vác mảnh trời này.
Cho nên, Tiểu Hải đến học kỳ thứ hai đại học, đã tạo nên một truyền thuyết là không thường xuyên xuất hiện trong khuôn viên trường nhưng cuối năm luôn lấy học bổng hạng nhất.
Mà A Hàm thì sao?
Cô thương lượng ba mẹ cũng muốn vào công ty, để không chênh lệch quá nhiều với Tiểu Hải.
Lại bị Nguyễn Niên và Tố Vân cự tuyệt.
Bọn họ còn trẻ, thân thể khoẻ mạnh, cũng không nghĩ muốn cái gì "Phòng ngừa chu đáo" cùng "Đốt cháy giai đoạn", tất cả đều muốn Nguyễn Y Hàm có một khoảng thời gian đại học lãng mạn cuối cùng trong cuộc đời mình.
Thời sinh viên có bao nhiêu tốt đẹp, chỉ sau khi đi làm mới có thể trong hồi ức từng chút một tưởng niệm ra tới.
Nhưng Tố Vân và Nguyễn Niên cũng an bài, bình thường ngày lễ đều sẽ dẫn A Hàm dần dần vào Nguyễn thị xem một chút.
Ức Dương cùng Nam Dương không giống nhau, vẫn luôn là Nguyễn gia chống đỡ toàn bộ, cho nên tình cảnh A Hàm đối mặt cũng không giống Tiểu Hải, không có nhiều chuyện khó giải quyết cùng sứt đầu mẻ trán như vậy.
Khoảng thời gian đó, Tiểu Hải đặc biệt bận rộn, A Hàm đau lòng nàng, cơ hồ mỗi đêm đều mang canh hầm đi thăm nàng.
Bên ngoài, rất nhiều người thân cận đều biết quan hệ của các nàng, các nàng cũng nghĩ tốt nghiệp đại học liền đi nước ngoài lấy chứng lãnh, tuy rằng các nàng không cần thân phận trên danh nghĩa, nhưng A Hàm muốn cho Tiểu Hải an tâm, cô cũng muốn càng quang minh chính đại bảo hộ nàng.
Mấy năm nay, Tiểu Hải thành thục trưởng thành không ít.
Khi nàng công tác, một thân lập thể tây trang, tất chân màu đen, mái tóc dài quấn lên, đi giày cao gót dẫm "Thùng thùng". Đối với A Hàm mà nói đều là một loại dụ hoặc.
Hơn nữa, có lẽ ban ngày công tác quá bận rộn, ban đêm, thời điểm chỉ có hai người, Tiểu Hải sẽ giống như một con mèo dựa vào lòng ngực cô.
Cũng không theo cô tranh trên dưới.
Mỗi một lần, A Hàm đều giống như nhặt được của hời, đem Tiểu Hải lăn lộn giống như con mèo bị khi dễ, nhiều lần đều khóc ra tới.
Tâm Nguyễn Y Hàm ngày càng bành trướng, cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá tốt, chỉ là những cám dỗ nhỏ bên ngoài sẽ thỉnh thoảng mà đến.
Tiểu Hải đối với A Hàm khống chế phi thường nghiêm mật.
Nàng không thích cô cười với người khác, không thích cô câu dẫn người khác, công việc của nàng đã đủ bận rộn, đôi khi ghen tuông liền cả ngày không ăn cơm.
A Hàm đau lòng nàng, vẫn luôn tuân thủ "Nữ tắc", cho tới bây giờ cũng không làm chuyện gì quá mức.
Chính là, ai cũng không nghĩ tới, sau khi học đại học lần đầu tiên các nàng cãi nhau một trận lớn, cư nhiên là bởi vì Tiểu Hải.
Tần tổng luôn có mị lực, vẫn không thiếu người theo đuổi, A Hàm biết, đối với Tiểu Hải nhà cô cũng vẫn luôn yên tâm.
Kỳ nghỉ hè hiếm hoi.
Nguyễn Y Hàm đi theo mông ba làm "trợ lý" trên danh nghĩa một tháng, thậm chí còn may mắn cùng ba đến Nam Dương bàn chuyện làm ăn.
Ức Dương và Nam Dương đối ngoại không có gì.
Nhưng mấy lão nhân đối với bàn chuyện làm ăn này đều là cười ha hả, có một loại cảm giác không phải ngươi thì chính là ta nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lúc này đây, hai công ty hợp tác chính là gameshow.
A Hàm rất ít khi có tiền đồ như vậy, cho nên khi ngồi trong phòng họp, cô nhìn Tiểu Hải đang đứng giữa đám người, vẻ mặt đứng đắn cầm bút trong tay, cả người cô đều mềm nhũn.
Tiểu Hải trang điểm, có chút lãnh khốc, cũng có thể là một thân váy tây trang màu đen tăng thêm loại cảm giác cao cao tại thượng, làm cho ánh mắt A Hàm nhìn cũng không rời ra được.
Này đại khái chính là chế phục dụ hoặc trong truyền thuyết đi.
Vốn dĩ tiến hành khá tốt, hai bên công ty nói đề nghị, người phụ trách mỗi bên thì nêu ý kiến, biểu diễn báo cáo.
Nguyễn Y Hàm thậm chí còn dành thời gian gửi tin nhắn cho Tiểu Hải.
Tần Hải Dao đang nhìn máy chiếu, cảm giác điện thoại rung lên, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm.
Điện thoại này của nàng, chỉ có A Hàm và người nhà có. Không cần phải nói, thời gian này chắc chắn là cô.
Tần tổng cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn, may mắn ánh đèn ảm đạm, mặt nàng lập tức đỏ lên.
—— Buổi tối chị về nhà cũng mặc một thân này đi, không được cởi, tôi muốn ngủ với chị.
"Tần tổng?"
Trợ lý Tiểu Nhan bên cạnh nhịn không được nhẹ giọng thúc giục Tần Hải Dao, Tần Hải Dao giật mình, nàng nhìn máy chiếu gật đầu: "Ừ, được."
Ở phần thiết kế phân đoạn cuối cùng, một phó tổng bên Ức Dương không đồng ý, hắn kéo cà vạt nói vài câu, cũng chủ yếu nhìn Tiểu Hải còn trẻ không phải thực hài lòng.
Tình huống như vậy, Tiểu Hải đều đã quen, nàng nâng nâng mắt, nhàn nhạt nói mấy câu liền chiếm thế thượng phong.
Phó tổng kia bị Tiểu Hải nói mặt đều đỏ lên, hắn nhịn không được nhìn xem Nguyễn Y Hàm.
Nam Dương có Tần tổng, Ức Dương của bọn họ cũng có tiểu Nguyễn tổng.
Thực đáng tiếc.
Tiểu Nguyễn tổng của bọn họ vẫn luôn là một cuồng ma hộ thê, vừa rồi lúc phó tổng kia chèn ép Tiểu Hải, cô đã muốn nổi giận, hiện tại lại muốn cô ức hiếp vợ mình?
Có khả năng sao?
Nguyễn Y Hàm mặc một chiếc váy trắng, cô nhướng mày nhìn Tiểu Hải, "Ừm, vậy thì nghe Tần tổng."
Tần Hải Dao nhìn ánh mắt cô, nghiêng đầu, mặt nóng rát.
Người khác nhìn không ra.
Nhưng nàng lại nghe thấy nội tâm A Hàm nói.
—— Hiện tại nghe chị, buổi tối nghe tôi.
Hai người ở trên thương trường sẽ có cảm giác như vậy, tan họp, tiểu Nguyễn tổng quyết định đến văn phòng Tần tổng xem một chút.
Nhưng ai ngờ, Tần tổng bên kia đang cùng một người phụ trách nước Đức bên ngoài nói chuyện phiếm.
Người nọ theo đuổi Tần Hải Dao không phải chuyện ngày một ngày hai, Nam Dương trên dưới mọi người đều biết, chỉ là Tiểu Hải sợ A Hàm suy nghĩ nhiều, không nói với cô.
Nguyễn Y Hàm đi đến cửa liền thấy bên ngoài chất rất nhiều hoa tươi.
Mà trong phòng......
Thời điểm Nguyễn Y Hàm chờ Tiểu Nhan thông báo, nhìn một soái ca người Đức, tóc vàng mắt xanh ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với Tiểu Hải, hai người thoạt nhìn rất quen thuộc, Tiểu Hải mỉm cười với hắn, thỉnh thoảng gật đầu.
Dáng người của hắn phi thường tốt, một thân âu phục trên người đặc biệt có hương vị nam nhân thành thục.
Nghe thấy Tiểu Nhan thông báo, Tiểu Hải nói vài câu gì đó với hắn bằng tiếng Đức, nam nhân kia mỉm cười có điểm luyến tiếc, hắn đứng dậy.
Vốn dĩ đều rất bình thường.
Nhưng trước khi chuẩn bị rời đi, hắn còn ôm Tiểu Hải một cái.
Đây là một nghi thức thông thường ở nước ngoài.
Nguyễn Y Hàm cũng biết, cô cũng thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, chỉ là cô tận lực đều sẽ tránh, nhưng hôm nay, Tiểu Hải cư nhiên ở trước mặt cô cùng tên nước ngoài này ôm ấp thân mật? Thậm chí còn dán mặt?
Hơn nữa vừa rồi lúc tan họp, phó tổng của Ức Dương ầm ĩ với cô vài câu, tâm tình của cô càng thêm khó chịu.
Cửa, đóng lại.
Vào văn phòng, Nguyễn Y Hàm bất động thanh sắc ngồi trên sô pha, nhìn Tần Hải Dao: "Tần tổng rất bận rộn, muốn gặp một lần còn phải chờ đến lượt."
Tiểu Hải xoay người nhìn nhìn A Hàm, nở nụ cười: "Không vui?"
Nguyễn Y Hàm không lên tiếng, cô cởi áo khoác đặt trên sô pha, mặt vô biểu tình: "Từng ngày không cho tôi thân cận với người này, không cho tôi cười với người kia, chính mình lại ôm ấp người khác cười đến vui vẻ, chỉ cho phép quan châu phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn."
Tiểu Hải nở nụ cười, nàng nâng rèm cửa sổ tự động lên, xoay người nhìn A Hàm: "Vậy em nghĩ thế nào?"
......
Nói chuyện thôi, kéo rèm cửa làm gì?
A Hàm không hiểu sao có chút chua xót, cố gắng trợn trắng mắt, "Không có gì, chính là tới đây nói với Tần tổng một tiếng, buổi tối ngài tự mình về nhà ăn cơm, tôi hẹn bằng hữu."
Tới đại học.
Bằng hữu của A Hàm đã không còn không đáng tin cậy như Trương Thiên hồi cao trung, phần lớn là những người cùng chung chí hướng.
Tiểu Hải cũng biết, nhưng nàng khó có được tối nay đem công việc đều đẩy hết, A Hàm còn muốn đi ra ngoài?
Cô nhất định là cố ý.
Hai người ở bên nhau lâu rồi.
Tiểu Hải cũng tổng kết ra cách đối phó với A Hàm, nàng liếm liếm môi, cởi nút áo tây trang ra một cái, sau đó thân thể hướng về phía sau, tựa vào bàn làm việc, hướng A Hàm ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngạo kiều Nguyễn Y Hàm giống như ma, ánh mắt thẳng tắp đi tới, hai tay một trái một phải khóa chặt Tiểu Hải.
Tiểu Hải cười tủm tỉm nhìn cô, bàn tay ngọc mảnh khảnh nâng lên, vén mái tóc mái bên tai Nguyễn tổng, "Đừng tức giận nữa."
Đôi môi đỏ mọng của nàng dán vào lỗ tai cô, "Người ta nghe lời em cũng không dám cởi bộ quần áo này rq."
Nguyễn Y Hàm nuốt một ngụm nước miếng.
Tiểu Hải cười ánh mắt mất hồn: "Không phải em muốn ngủ với tôi sao?" Nàng ám chỉ dựa vào phía sau, giải khóa tư thế mới: "Em cảm thấy bàn làm việc này thế nào ——" Nàng dùng giọng mũi tăng thêm dụ hoặc: "Hửm? Nguyễn —— tổng —— "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.