Lục An Kỳ suýt chút bị một màn im lặng của hai người làm cho lo sợ sắp vỡ tim, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cô cười dè dặt nói.
"Anh quá khen."
Tiếc Gia Cường nói thật lòng.
"Không, anh nói rất thật lòng đó nha, niếu không phải Hàn Chí Dương nhanh tay chọn trúng em trước, thì anh liền sẽ bắt cóc em mang về công ty của anh rồi ha ha."
Hàn Chí Dương nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khoé môi củng hơi nhếch lên, gương mặt hiện ra ý cười.
Sau đó Tiếc Gia Cường gọi phục vụ dọn thức ăn lên, việc công đã giải thông, nên lúc ăn cơm, Tiếc Gia Cường tranh thủ nói chuyện với Lục An Kỳ.
Anh nói chuyện củng khá dí dỏm, nên củng không làm cho Lục An Kỳ cảm thấy căng thẳng như lúc nói chuyện cùng Hàn Chí Dương, có khi cô còn trêu lại Tiếc Gia Cường.
Lúc ra về, Lục An Kỳ vẫn là người lái xe, cô không biết anh muốn đi đâu nên lên tiếng hỏi.
"Dương tổng, bây giờ đi về công ty hay đi nơi nào?"
"Đến nhà cô đi."
"Hả?" Lục An Kỳ vừa nghe Hàn Chí Dương nói "đến nhà cô" làm cho cô có chút không hiểu.
Cô đang do dự không biết có nên hỏi anh đến nhà cô làm gì? thì Hàn Chí Dương nói tiếp.
"Cô lái đến đó rồi đưa xe cho tôi."
Lục An Kỳ lờ mờ hiểu ra, anh là muốn cô về nhà trước rồi anh sẽ tự về nên cô lại "À" một tiếng rồi im lặng nhìn theo bản đồ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-kiep-nay-phai-yeu-em/2997995/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.