Trương Diệu Quân đến phố Đông đã ba tháng, Lâm Lập Thu có thể nói thu hoạch khá phong phú, mỗi tháng công nhân ưu tú đều có phần của cậu, bản vẽ 7 điểm hay 10 điểm cậu làm cho tổng bộ đều có người kêu tên lên.
Trình Hạo Lượng tình cờ đến đây giúp đỡ, ngay trước mặt Trương Diệu Quân khen Lâm Lập Thu vài câu.
Lâm Lập Thu ngồi ở một bên nghiêm mặt, muốn cười nhưng không dám làm càn, trộm nhìn Trương Diệu Quân, nghe Trương Diệu Quân nói vài câu khách sáo, không thể thiếu vài câu tổn thương Lâm Lập Thu.
“Anh Lượng có thể khen cậu ta như thế, nhìn cậu ta làm việc đều lười biếng, lấy tài nghệ hiện nay của cậu ta, ở tổng bộ cũng không thể tiến bước.”
Lâm Lập Thu bĩu môi, không ngừng kiến thiết tâm lý, ngẫm lại lời nói của Trương Diệu Quân không khẳng định nhiều, không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế mình nghiêm túc vẽ. Cũng không phải phủ nhận của Trương Diệu Quân là không đúng, đjăc biệt lúc nhìn thấy Trương Diệu Quân tự mình làm bản vẽ, chỉ cảm thấy kỹ thuật mình luyện lâu như vậy, đôi tay này trước mặt Trương Diệu Quân cũng chỉ có thể coi là nửa phế.
Trương Diệu Quân có năng lực làm cậu nhìn theo bóng lưng, muốn đuổi theo hắn, khó như vậy, cho dù Trương Diệu Quân chưa từng quay đầu lại, Lâm Lập Thu một khắc cũng không muốn từ bỏ.
Mãi đến khi Quản Lăng Quân mở họp nói Trương Diệu Quân phải triệu hồi về tổng bộ, thăng chức Lâm Lập Thu lên tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-khong-co-neu-nhu-chi-co-ket-qua/2843662/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.