Năm tháng Thượng Hải có nhiệt độ như độ nóng trên lưỡi Lâm Lập Thu. Từ ký túc xá đến công ty, dọc theo đường đi đều bị ánh mặt trời chói lọi vây lấy, người trẻ tuổi cúi đầu cau mày đi nhanh tránh luồng nhiệt của dòng người, bay nhanh bước vào dưới tàng cây.
Vương Cảnh Chi đi theo phía sau cậu đồng thời chạy nhanh, hai người đi tới ngã tư đường lớn chờ đèn tín hiệu, đầu đường không có bóng cây để núp, Lâm Lập Thu một tay vịn đèn tín hiệu cúi đầu chửi bới khí trời quỷ quái, một tay khác giật giật cổ áo sơ mi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chằm đèn tín hiệu biến thành màu xanh lá liền lập tức cùng dòng người xuyên qua đường cái tới dưới bóng cây dừng một chút.
“Nóng muốn nổ tung!” Vương Cảnh Chi cùng đi cả khuôn mặt đều nhíu lại.
“Tôi cảm thấy muốn đột tử trên đường đi làm.” Lâm Lập Thu phụ họa nói, “Còn chưa tới tháng bảy, tám đã nóng như vậy.” Giơ tay lên không trung vẫy vẫy như muốn xoa tan cái nhiệt độ dọa người.
Mới đến công ty Trương Diệu Quân đã đứng một bên ban công, rất dễ dàng nhìn thấy bọn họ, ánh sáng chói mắt trốn tránh dưới bóng cây, hai người trẻ tuổi nóng đến lè lưỡi nhanh chóng nhảy vào bóng cây, lại như có gì đuổi theo bọn họ, nam nhân câu khóe miệng, ánh sáng mặt trời trong con mắt đen như mực của hắn như được phác họa một lớp viền vàng.
Lâm Lập Thu bước vào nhiệt độ lập tức trở nên thoải mái, trong lòng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-khong-co-neu-nhu-chi-co-ket-qua/2843656/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.