Sau khi Trương Diệu Quan sát hạch xong, Vương Cảnh Chi im lặng vài ngày, chỉ lo Trương Diệu Quân lại bắt được nhược điểm gì, đem y trực tiếp đưa cho anh trai mình, Lý Triều cùng Dịch Trạch đều buồn bực sao y lại ngoan như vậy, Lâm Lập Thu cười y bình thường làm nhiều chuyện xấu, chỉ sợ nửa đêm quỷ gõ cửa.
“Lâm Lập Thu, cậu để miệng mình tích chút đức không được à?” Thời điểm nghỉ trưa Vương Cảnh Chi gục xuống bàn tức giận nói.
Lâm Lập Thu ngồi ở chỗ Lý Triều, nhàn nhã nói: “Liên quan gì tới việc tôi tích đức hay không? Tôi chính là trần thuật lại một ít sự thực.”
Lý Triều đứng ở bên cạnh vỗ vỗ Vương Cảnh Chi, hỏi, “Thứ sáu tuần này đi chơi bóng không?”
Vương Cảnh Chi lắc đầu, “Không được, tối thứ sáu phải đi ăn cơm với anh của tôi.”
“Lâm Lập Thu cậu đi không.” Lý Triều quay đầu hỏi Lâm Lập Thu.
“Không biết, có hai hạng mục bản vẽ khách hàng thứ sáu muốn tới xác định, không biết khi nào mới có thể xong.”
“Đúng a, cái hạng mục kia lúc trước do Hoàng lão đại phụ trách đi.”
“Ừ, là một vụ quy hoạch lớn, là do tôi vẽ ra, khách hàng đến nhất định sẽ xem kỹ.”
Lý Triều ngẩng đầu nhìn vị trí Trương Diệu Quân một chút, trống không, mới nói: “Cậu nói với Trương Diệu Quân một tiếng, để anh ta giúp cậu phụ trách một chút? Cậu đã nửa tháng không nghỉ ngơi, nói với anh ta cậu muốn nghỉ ngơi nửa ngày là có thể đi. Cậu nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-khong-co-neu-nhu-chi-co-ket-qua/2843638/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.