Sáng sớm hôm sau, vừa vào tháng Mười một, khí trời lạnh hơn không ít.
Giang Trạch đã quen đồng hồ sinh học, thức dậy rất sớm.
Mới sáu giờ, trời bên ngoài còn chưa hửng nắng, ánh mặt trời bị tầng mây lạnh che phủ, không thể lọt qua chiếu xuống trần thế.
Cúi đầu nhìn xuống người bên cạnh còn đang trong giấc mộng đẹp, trên cổ và bả vai trắng mịn nhỏ nhắn có mấy vết hôn ngân hồng nhạt, cũng có vết rất đậm.
Đồng Giai Kỳ ngủ rất yên ổn, không lăn không nháo, một tư thế lúc ngủ có thể duy trì đến tận khi thức dậy.
Nhớ lại hành động kích thích của anh và cô chiều hôm qua, hầu kết Giang Trạch hơi giật giật.
Mùi vị của cô “ăn” vào rồi chỉ khiến anh càng thêm thèm khát, chứ chưa hề có cảm giác thoả mãn.
Anh muốn cô.
Muốn cô nhiều hơn như thế nữa.
Trong ánh mắt lóe lên tia dục vọng, Giang Trạch cúi người xuống, môi chạm lên gương mặt yên ổn ngủ của Đồng Giai Kỳ.
Nụ hôn rơi xuống vầng trán láng mịn, rơi vào mi tâm, kéo xuống chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng vì bị anh chà xát mấy lần mà trở nên sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng ngậm cắn.
Bị quấy rối trong khi đang ngủ khiến Đồng Giai Kỳ hơi khó chịu. Cô hơi rục rịch cơ thể, mày chậm rãi cau lại, mi mắt giật giật như sắp tỉnh.
Giang Trạch sợ cô bị mình đánh thức, vội vàng nín thở rời khỏi đôi môi quyến rũ như thuốc phiện kia. Cuối cùng Đồng Giai Kỳ cảm thấy yên ổn, quyết định ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-huu-nhat-niem/1499691/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.