Thẩm Quân Nghị hoảng loạn, nhanh một bước tiến đến ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy.
- Không... không như em nghĩ mà, nghe anh giải thích đi!
- Buông tay! Tôi tin sự thật trước mắt tôi, hệt như anh khi ấy!
Cả người Thẩm Quân Nghị cứng đờ, tay đang ôm chặt Lãnh Tuyết Vy dần lỏng ra.
Lãnh Tuyết Vy giằng người ra, hướng ra phía cửa đi mất.
Để lại Thẩm Quân Nghị đang đứng ngỡ ngàng ở đấy.
Cạch.
Lãnh Tuyết Vy mở cửa phòng Lãnh Diệc Thần, cô lại gần giường, nằm sát bên cạnh.
Tay cô vuốt nhẹ lên má thằng bé.
- Chúng ta phải rời đi nhanh chóng! Cha của con thật sự...
Nói đoạn, cô rơi nước mắt xuống, bắt đầu thổn thức.
Sáng hôm sau.
Lãnh Tuyết Vy vào phòng Thẩm Quân Nghị một lần nữa.
Cô mở laptop của anh lên, Thẩm Quân Nghị lúc này đang ở đâu đó, thuận lợi để cô thực hiện kế hoạch.
- Alo?
Giọng của Mạc Dương Lãnh vang lên.
- Tôi gửi định vị, cử người đến đây!
Mạc Dương Lãnh ngồi bật dậy.
- Lãnh Tuyết Vy? Cô ổn...
- Không ổn, tôi gửi định vị rồi, theo kế hoạch hãy đến!
Chiều tà, Thẩm Quân Nghị trở về nhà.
Anh vươn tay ôm chầm lấy Lãnh Tuyết Vy đang nấu cơm trong bếp.
- Á!
- Đừng động, để anh ôm một lát.
Mặt cô hơi đỏ, chỉ né sang một chút.
- Ừm!
- Sao không để quản gia nấu?
- Muốn tự nấu một chút.
Thẩm Quân Nghị là người nói một đằng làm một nẻo.
Rõ ràng anh ta bảo chỉ ôm một lát, thế lại ôm cô suốt đến giờ ăn cơm.
Đêm xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/461862/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.