- Không... không phải như em nghĩ!
Thẩm Quân Nghị bắt đầu hoảng loạn, anh nắm chặt tay cô lại.
Cô nhìn anh, ánh mắt hiện lên vài tia chán ghét.
- Không phải? Thẩm Quân Nghị anh thật biết đùa! Niệm Tuyết không phải con gái anh sao? Không ngờ anh lại có thể vô trách nhiệm như thế!
Thẩm Quân Nghị lúc này cực kỳ bối rối, anh rút kim truyền dịch, ôm chầm lấy cô.
Lãnh Tuyết Vy nhất thời không tránh được, nằm trọn trong vòng tay anh.
- Buông ra!
- Không buông! Tuyết Vy, Niệm Tuyết chỉ là con gái nuôi của anh!
Thời gian dường như ngưng lại, Lãnh Tuyết Vy sững người một lúc.
- Niệm Tuyết được anh tìm thấy vào một trời mưa lớn. Vì nhớ em và con, anh nhận nuôi con bé, đặt tên con bé theo tên em.
Lúc này, Thẩm Quân Nghị cực kì yếu đuối, anh dụi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít mùi hương ấy.
Lãnh Tuyết Vy đơ người, một lát sau, cô đẩy anh ra.
- Thế thì sao? Anh giải thích với tôi làm gì? Bây giờ điều tôi muốn nhất là anh buông tha cho tôi!
Cô đứng dậy rời đi, không quên để lại anh vài câu.
- Thẩm Quân Nghị, cảm ơn anh đã cứu tôi. Mong anh chăm sóc con bé thật tốt. Khi nào tôi cưới, nhất định sẽ mời anh đó nha~!
Lãnh Tuyết Vy rời đi, để lại người đàn ông phía sau sắc mặt đen lại, hệt như vừa ăn vài tấn thuốc nổ.
Cô muốn kết hôn? Cả đời này chỉ có anh mới được làm chú rể!
Về công ty Lãnh gia.
Két!! Lãnh Tuyết Vy mở cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/461856/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.