Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc tôi ra khỏi nhà, trời đã bắt đầu lạnh hơn trước, tôi đi trên con đường vắng tĩnh lặng.
Anh sẽ chẳng bao giờ đi tìm tôi cả, suy cho cùng, tôi cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa, hết hợp đồng, anh và tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa. Nghĩa đến viễn cảnh ấy, tôi cảm thấy tim đau nhói, nước mắt cũng như vậy mà lăn xuống.
Bỗng một lực kéo mạnh mẽ khiến tôi choáng và ngã vào bờ ngực săn chắc của ai đó.
- Xin... Tôi chưa kịp nói, một giọng lạnh lẽo đến mức tôi phải điếng người.
- Cô trốn?
Nói đến đoạn, anh kéo tôi vào trong xe.
- A!
Anh bóp lấy cằm tôi.
- Cô tính làm xong rồi trốn à, gan cô lớn nhỉ.
Tôi vùng vẫy khỏi sự áp chế của anh.
- Không, thật sự không phải tôi...
Bốp! Một cái tát nữa lên mặt tôi.
- Câm miệng, tôi cho cô nói sao? Cô thật sự rất thủ đoạn. Ghê tởm thật!
Tôi một tiếng cũng không nói được, cổ họng tôi như nghẹn lại, tôi rất muốn giải thích với anh, nhưng không thể, chỉ có thể diễn tả được bằng hai từ... Vô Nghĩa.
Về Thẩm gia.
- Quản gia, nhốt cô ta vào tầng hầm, nhanh lên. Không một ai được cứu cô ta ra ngoài.
- Em đã làm gì mà anh đối xử với em như thế? Em đã bảo là em không có. Tôi như dùng hết sức bình sinh la lên.
- Xem ra tôi không dạy dỗ cô là không được. Người đâu, đem roi ra đây. Anh quát lên.
Chát! Chát! Từng đòn roi vụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/270617/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.