Thẩm Niệm Tuyết ôm chặt lấy cô, nở nụ cười.
- Mẹ... mẹ ấm thật!
Cô và Thẩm Niệm Tuyết ôm nhau được một lúc, Thẩm Niệm Tuyết bùi ngùi hỏi cô.
- Mẹ..., nếu mẹ là mẹ của con thì mẹ là vợ của cha đúng không?
Lãnh Tuyết Vy nghe được đến đây thì mặt đỏ lên, cô không ngừng lắp bắp.
- Không, không có đâu.
Thẩm Niệm Tuyết vẫn ngây ngô hỏi cô.
- Thế sao cha nói, vợ của cha là người con phải gọi là mẹ?
- Đừng nghe hắn nói!
Lãnh Tuyết Vy bực dọc quát lên, chỉ cần nghĩ tới tên đó là cô lại thấy khó chịu.
Thẩm Niệm Tuyết bị cô quát thì ánh mặt bắt đầu chùn xuống, nước mắt bắt đầu ứa ra.
Lãnh Tuyết Vy chợt khựng lại với hành động lúc nãy của mình.
Cô bắt đầu ôm bé vào lòng, vỗ về.
- Ngoan, Niệm Tuyết, mẹ không cố ý!
Thẩm Niệm Tuyết vẫn còn thút thít, con bé rúc vào lòng cô.
- Thế mẹ không phải vợ cha sao?
- Phải!
Giọng nói của Thẩm Quân Nghị vang lên sau lưng cô làm cô nảy mình, suýt nữa đã buông tay đang ôm Niệm Tuyết trong lòng.
Hắn ta vào được bằng cách nào chứ?
Thẩm Quân Nghị vươn tay, ôm lấy Thẩm Niệm Tuyết.
- Cha!
Thẩm Niệm Tuyết ôm lấy cổ Thẩm Quân Nghị, khuôn mặt cũng dần dần sáng sủa trở lại.
Thẩm Quân Nghị xoa đầu con bé, ánh mắt nhu tình hướng về phía Lãnh Tuyết Vy.
- Anh vào đây kiểu gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/2109656/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.