"Nếu như nơi này bị người phát hiện, chắc hẳn bảy cảnh đẹp của Hoàn Thần sẽ có thêm một cảnh nữa." Hiên Khâu Thiên Giác vừa duỗi tay nâng Long Tiểu Chi thò nửa người ra vừa nói.
Long Tiểu Chi mở to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ yêu thích, hồ Ngọc Bích này quá xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, cây cối sống trong nước, hồ phát sáng, lại còn trong suốt thấy đáy, hai loại đất kỳ lạ phân chia ranh giới nơi đáy hồ khiến hồ Ngọc Bích có hai loại màu sắc, khiến nó thêm vài phần mỹ lệ thần bí.
Thấy mặc dù hồ Ngọc Bích thay đổi, lại không xuất hiện sinh linh khác, Hiên Khâu Thiên Giác hiểu, hẳn là khí linh kia ở dưới đáy hồ. Vì vậy cất bước bước vào trong hồ Ngọc Bích.
Vừa tiến vào hồ Ngọc Bích, đã bị nước hồ trong suốt vây quanh, nước hồ này hết sức kỳ lạ, gần như không thấy sức cản, sức nổi cũng không lớn, mặc dù nước hồ dán lên người có cảm giác mát mẻ lại không thấm ướt áo, hơn nữa nhiệt độ cũng khác thành Thương An lạnh như băng, nước hồ ấm áp, khiến người ta toàn thân thoải mái.
Sau khi vào nước hồ, Long Tiểu Chi cảm thấy nhiệt độ thoải mái nên cũng leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, mở cánh của mình quạt nước, khi đóng khi mở đã bơi ra rất xa, sau đó lại xoay một vòng, bơi về bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác, còn thay đổi tư thế bơi, ngửa mặt nằm ở trong hồ nước, thong thả vỗ cánh, ưu nhã dị thường.
Vừa vào hồ Ngọc Bích, ba thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sam-duong-linh-chi/1517814/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.