Nhìn Đằng Xà không ngừng rên rỉ, đột nhiên nhớ tới Long Tiểu Chi lần đầu tiên mình gặp nam tử áo lam kia.
"Vì sao ngươi lại đứng ở đây vậy?"
"Ta đang chờ người."
"Ngươi đang đợi ai?"
"Ta quên rồi."
"Nếu như đã quên, vì sao còn chờ ở đây."
"Bởi vì ta đang đợi một người."
"Chờ ai?"
"Ta quên rồi."
Câu chuyện nghe có vẻ không có tí logic nào thậm chí khiến người ta không nói được lời nào, lúc này nhớ lại, lại khiến cho người có không nhịn được xúc động muốn rơi lệ. Long Tiểu Chi không tự chủ được muốn đi lên, muốn chữa khỏi thương thế cho Đằng Xà, nhưng đột nhiên trông thấy thân thể khổng lồ của Đằng Xà bị một ánh sáng màu lam dịu dàng của nước bao lấy, miệng vết thương nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ kia bắt đầu chậm rãi khép lại.
Bước chân của Long Tiểu Chi ngừng lại, ngừng chỗ cách đó không xa, trong ánh sáng màu lam kia, cuối cùng miệng vết thương Đằng Xà đã khép lại hết, Đằng Xà khổng lồ đảo mắt cũng thu nhỏ lại, biến thành bé rắn lớn bằng ngón tay cái, mà sau khi chữa khỏi ánh sáng màu lam như làn nước kia cũng không biến mất, mà xẹt qua những đường cong như sợi tơ giữa không trung, tụ lại nhất chỗ, vị trí đó, đúng là vị trí của nam tử áo lam trước kia.
Tất cả ánh sáng màu lam hợp thành một điểm, phát ra hơi thở mềm mại, sau đó làn nước lộng lẫy dần dần hóa thành hình người, một nam tử áo lam tuấn mỹ phi phàm xuất hiện dưới cửa thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sam-duong-linh-chi/1517789/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.