Chương trước
Chương sau
Lời của Long Phong Triệt khiến bầu không khí chuyển sang trạng thái rút kiếm giương cung, giống như một cây cung bị kéo căng, chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm một cái, sẽ lập tức rạn nứt.
Sau khi suy nghĩ, có người chậm rãi lui lại, có người vẫn cố thủ tại chỗ, Thanh Tuế Nguyên thấy vậy thì liên tục cười lạnh, tên Long Phong Triệt này muốn chết mà, lập tức nhìn đúng thời cơ mà cổ động mọi người."Chư vị cũng nghe thấy rồi, là chính miệng hắn nói, chỉ cần hắn còn sống, chúng ta sẽ phải không công mà lui, từ lúc tiến vào đầm lầy Quy Khư, chúng ta hao tổn bao nhiêu người, các ngươi cam tâm sao?"
Làm sao có thể cam tâm đâu? Nhất là những tông môn tổn thất thảm trọng kia, phần lớn đều không muốn đơn giản buông tay, huống chi còn có Thanh Đan Môn, Thương Lan tông làm lá chắn, cũng không cần quá sợ hãi Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông.
Trận chiến chuẩn bị đã lâu cuối cùng vẫn phải bùng nổ, Thanh Tuế Nguyên ra tay trước, liên hợp với vài tông môn môn chủ còn lại công kích Long Phong Triệt, các tu sĩ nhìn chăm chú thấy thế cũng lập tức vây công, mà cùng một lúc đó, Thất Linh Tông ẩn núp trong bóng tối cũng hiện thân, trên bầu trời tháp Không Cảnh, trong lúc nhất thời chật kín người.
Hiên Khâu Thiên Giác vốn không muốn ra tay, bởi vì trong những người ở đây, chỉ có Tần Tông Nguy có uy hiếp với Long Phong Triệt, nhưng lúc Long Phong Triệt nghênh chiến, bé con trong lòng lập tức giãy giụa nhảy ra ngoài, chân để trần lon ton đi theo sau lưng Long Phong Triệt, Hiên Khâu Thiên Giác hết cách, đành phải đi theo.
Hai phe giao chiến, bên Thanh Tuế Nguyên dẫn đầu chiếm ưu thế về số người, nhưng Thất Linh Tông đa số là linh thú, bản thể mạnh mẽ, thực lực cũng không yếu, tu sĩ cùng giai về cơ bản đánh không lại linh thú. Trong thời gian ngắn tình hình chiến đấu giằng co không ngừng.
Thanh Tuế Nguyên tính toán rất hay, bởi vì Long Phong Triệt, tu sĩ đứng bên nhóm bọn họ cũng không giảm bớt, số người nhiều hơn Thất Linh Tông, lại có đan dược phụ trợ, cứ đánh luân phiên, thì chỉ cần hao tổn cũng có thể hao tổn chết Thất Linh Tông, kéo dài đến lúc Tần Tông Nguy chạy tới thì hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng trên thực tế, lúc nào cũng có việc không hoàn toàn như ý, tỷ như những yêu linh mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện kia, tỷ như tiểu yêu áo trắng sau lưng Long Phong Triệt.
Mới đầu, ai cũng không có để tử điệp yêu vừa mới tiến cấp kia vào mắt, Thanh Tuế Nguyên và mấy tông môn môn chủ cùng nhau vây công Long Phong Triệt, bọn họ không biết thực lực chân thật của Long Phong Triệt, nhưng có thể dễ dàng đánh trọng thương phong chủ Tần Nham của Thương Lan tông, rõ ràng không phải là nhân vật đơn giản, cho nên không ai nương tay, mặc dù Thanh Tuế Nguyên là đan môn môn chủ, nhưng thực lực đã ở Hóa Thần kỳ, tu vi mấy người còn lại cũng không thấp. 
Sau khi giao thủ, trong lòng bọn họ ào ào ngạc nhiên nghi ngờ, thực lực Long Phong Triệt này quả nhiên phi phàm, nếu như một chọi một, rất có thể bọn họ sẽ bại lui trong mấy chiêu. Bởi vì quá cẩn thận, nên sự chú ý của mấy người bị Long Phong Triệt một thân hồng y hấp dẫn, mãi cho đến lúc những cánh hoa màu tím nhạt tung bay đầy trời. 
Một người tí hon chân đạp sen tím, bay ra khỏi tháp Không Cảnh, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ, sau lưng có một đôi cánh bướm màu tím nhạt, đúng là tiểu yêu tử điệp vừa mới tiến cấp của Vân Khuyết tông.
"Cẩn thận cánh hoa!" Có tu sĩ nhạy cảm phát hiện kiếm ý trên cánh hoa này phát ra tia sáng tím nhạt này rất nhanh, sắc bén bức người! Nhưng bé con nhảy tới chỗ nào, thì nơi đó bay ra những cánh hoa không hết đếm, những cánh hoa này có lớn có nhỏ, nhỏ thì chỉ bằng đầu ngón tay, lớn thì lớn hơn lòng bàn tay một chút, có cái vẫn là hoa sen nguyên vẹn, nếu như xem nhẹ kiếm ý sắc bén kia, cũng là một phen cảnh đẹp.
Có người cảnh giác trong lòng, có người lại không cho là đúng, một con tử điệp tiểu yêu, cho dù là kiếm tu, có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương, cẩn thận như thế, khó tránh quá mức sợ bóng sợ gió.
Tầng chín tháp Không Cảnh, Tần Tỳ Nghiên bị khống chế nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, mắt lập tức mở to, cánh hoa màu tím kia mang kiếm ý quen thuộc như thế, ông ta còn nhớ rõ bàn tay mình đột nhiên bị đâm thủng, lại đến từ con tiểu yêu kia, quả nhiên thân phận tiểu yêu kia không tầm thường.
Rất nhanh, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, bởi vì bọn họ phát hiện, những cánh hoa màu tím này rất giải quyết, cánh hoa nhỏ bé nhìn qua hoa lệ lại sắc bén khác thường, chỉ cần đụng vào, nếu như không dùng linh lực phòng ngự, dưới sự khinh thường nhất định sẽ bị quẹt bị thương, mà tốc độ những đóa hoa sen nguyên vẹn nổ tung cực nhanh, rất khó tránh né.
Càng khiến bọn họ khổ không thể tả là, cánh hoa màu tím này lúc rơi xuống người và linh thú của Thất Linh Tông, chẳng những không có chút tổn thương nào, thậm chí còn có năng lực chữa khỏi! Nếu như hoa sen chỉ chỉ có lực sát thương thì có thể nói khó giải quyết, nhưng cánh hoa này rõ ràng còn có năng lực chữa khỏi! Vậy thì vô cùng khủng bố!
Trạng thái giằng co của hai phe bị đánh vỡ chỉ trong chớp mắt, các tu vây công sĩ bó tay bó chân, hành động bị chế ngự, mọi người Thất Linh Tông lại như hổ thêm cánh, càng ngày càng hung mãnh.
"Giết con tiểu yêu kia trước!" Thanh Tuế Nguyên chật vật tránh khỏi một kích của Long Phong Triệt, mở miệng hô, cứ như thế thì không được, có con tiểu yêu kia ở phía sau chữa khỏi, còn có hoa cánh quấy nhiễu, bọn họ sẽ càng ngày càng bị động, Thanh Tuế Nguyên chưa thấy qua kiếm ý có chứa tác dụng chữa khỏi này, trong thời gian ngắn căn bản không cách nào xử lý, chỉ có diệt trừ con tiểu yêu này trước, mới có một cơ hội thở dốc.
Đang ở trong vây công của mấy người, Long Phong Triệt vẫn linh hoạt như cũ, nghe Thanh Tuế Nguyên nói vậy thì đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, trong tay chợt  lóe lên tia sáng đen, một thanh cổ đao màu đen ánh vàng xuất hiện trong tay Long Phong Triệt, chỉ chuyên đuổi giết một mình Thanh Tuế Nguyên.
Thanh Tuế Nguyên mệt mỏi ứng đối, mỗi lần đánh nhau nếu như không thể đúng lúc tránh né, không phải bị thương thì là bị đánh bay lúc phòng ngự, giữa không trung, lập tức xuất hiện tình huống rất quái lạ, Long Phong Triệt giống như đập con ruồi vậy, đuổi theo Thanh Tuế Nguyên chém giết bốn phía, sau lưng còn có vài tông môn môn chủ muốn giải cứu Thanh Tuế Nguyên đuổi theo không tha, nhưng Long Phong Triệt căn bản không để ý tới, hình như đã nhìn trúng Thanh Tuế Nguyên.
Thanh Tuế Nguyên thở hồng hộc, ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, Long Phong Triệt như người điên quấn quít lấy hắn, Thanh Tuế Nguyên đã sử dụng tất cả lá bài tẩy của mình, vẫn bị ép sát từng bước."Long Phong Triệt! Ngươi khinh người quá đáng!"
Long Phong Triệt rút đao cũng không có đao pháp gì, chỉ dùng phương thức đơn giản nhất thô bạo nhất chém xuống, Thanh Tuế Nguyên chỉ có thể nâng kiếm lên ngăn cản, không ngoài ý muốn, lần nữa bị sức lực mạnh mẽ của Long Phong Triệt đánh bay, cánh hoa màu tím bay bổng để lại vài vết thương cho hắn.
Tình huống hiện thời của Thanh Tuế Nguyên đáng lo, nhưng câu nhắc nhở của hắn vẫn được mọi người ghi ở trong lòng, đã có không ít tu sĩ cấp tốc phóng tới bé con áo trắng đang múa kiếm, trên kiếm đã ngưng tụ kiếm ý dư thừa, hiển nhiên muốn một kích trí mạng.
Bé con áo trắng không bị ảnh hưởng chút nào, bộ pháp linh hoạt, xoay tròn nhảy lên, bóng dáng lơ lửng, trong lúc xoay tròn ống tay áo tung bay, vung ra vô số hoa sen nhỏ màu tím, trên mặt bánh bao non nớt cũng không có biểu cảm gì, bé con giống như tiên đồng, lại bắt đầu nhảy ra điệu múa quản lý sống chết của người trong nhân gian.
Chúng tu sĩ muốn động Long Tiểu Chi thì nói dễ hơn làm, thiếu một Long Phong Triệt, sau lưng còn có một Hiên Khâu Thiên Giác thực lực khủng bố, người xông lên không ngoại lệ, không chết thì thương, Hiên Khâu Thiên Giác nhìn qua dịu dàng như nước, lúc này vô cùng khủng bố, ra tay căn bản không lưu tình, treo nụ cười ấm áp lòng người, thu hoạch sinh mệnh.
Trên bầu trời tháp Không Cảnh, máu tươi màu đỏ rơi xuống, tiêm nhiễm vào thành trì phía dưới. 
Chuyện đến nước này, hành động của Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt đã giải thích rõ, cho dù nhận thua, bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát liều mạng đánh cược một lần, thực lực Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác quá mạnh mẽ, bọn họ vốn không địch lại, hơn nữa một con tiểu tử điệp có thể không ngừng chữa trị, có thể nói không có phần thắng, cơ hồ tất cả mọi người hiểu, tiểu yêu tử điệp kia là chỗ đột phá duy nhất.
Long Tiểu Chi nhẹ nhàng xoay một vòng, vỗ cánh bay tới bay lui, đừng nói có người tương hộ, chỉ dựa vào bản thân Long Tiểu Chi, muốn bắt được nàng là chuyện vô cùng khó khăn, huống chi vì an toàn, Long Tiểu Chi một tay cầm kiếm, một tay cầm Vãn Cung Tán, bóng dáng che ô kia căn bản không giống trong cuộc chiến sinh tử, mà là tản bộ giữa ánh đao bóng kiếm đầy trời.
Đám người Thanh Tuế Nguyên thấy hơi tuyệt vọng, cuối cùng ý thức bọn họ được mình không thể nào đến gần Long Tiểu Chi, cũng không cách nào chiến thắng Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác, chẳng lẽ cứ chết thế này sao? Bọn họ không cam lòng!
Trong chiến cục hỗn loạn, trong Không Cảnh, Tần Tông Nguy khoanh chân ngồi trong bọt khí đột nhiên mở mắt, không biến sắc nhìn ra bốn phía, lại không thu hoạch được gì, nhưng trong đầu lại vang lên một giọng nói rõ ràng.
"Ngươi không cần nhìn, nếu lão phu có thể truyền âm cho ngươi vào lúc này, đương nhiên là có nắm chắc, suy nghĩ kỹ đi, tự bạo còn có thể cho Thương Lan tông một đường sinh cơ, hoặc là bị Long Phong Triệt bắt, lấy phong cách hành sự của Long Phong Triệt, chỉ sợ sẽ bắt ngươi sống không bằng chết."
Tim Tần Tông Nguy đập nhanh hơn, người kia là ai? Giọng nói xa lạ, hơn nữa truyền âm mà không khiến Hiên Khâu Thiên Giác và Long Phong Triệt chú ý, cho dù điểm đáng hoài nghi tầng tầng, nhưng lúc này Tần Tông Nguy trừ tin tưởng thì không còn cách nào khác, vì vậy thử dùng thần thức câu thông."Bọt khí này hết sức kỳ lạ, áp chế tu vi của ta, căn bản không thể hội tụ linh lực, không thể tự bạo."
Quả nhiên giọng nói kia vang lên lần nữa."Ngươi chỉ cần chờ là được, cơ hội chỉ có một lần, ngươi tự lựa chọn."
Sau khi giọng nói kia nói xong, thì dù Tần Tông Nguy dùng ý thức nếm thử thế nào, cũng không truyền âm cho ông ta nữa, chờ? Chờ cái gì chứ? Tần Tông Nguy ngẩng đầu nhìn Long Phong Triệt ngoài tháp, khói mù nơi đáy mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, tự bạo sao? Khóe môi Tần Tông Nguy chậm rãi cong lên, so với việc bị ép chết, không bằng liều mạng kiếm một đường sinh cơ.
Tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cho dù tự bạo, vẫn có thể giữ lại một luồng thần thức, chỉ là cực kỳ khó khăn, năm đó Nhan Uyên tự bạo có thể giữ lại thần thức, Tần Tông Nguy và nhiều tu sĩ ở như vậy cũng không phát hiện, cũng vì khả năng này cực thấp, cơ hồ là không.
Trong lòng Tần Tông Nguy đã quyết định xong, nhắm mắt lại lần nữa, giống như lão tăng nhập định vậy, chờ đợi giọng nói kia gợi ý cho mình, ngoài tháp Không Cảnh, chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc, kết cục đám người Thanh Tuế Nguyên tàn bại đã định đoạt rồi.
Hiên Khâu Thiên Giác đi theo Long Tiểu Chi, bảo vệ bé con kín không kẽ hở, nhưng mà một tiếng gầm thét điếc tai đột nhiên truyền đến từ cửa thành, cả thành đô Linh Tịch run lên, mọi người vô thức nhìn sang, muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, trong tháp Không Cảnh, Tần Tông Nguy mạnh mẽ mở mắt, ông ta cảm thấy trói buộc trong bọt khí đột ngọt trống rỗng, lập tức điên cuồng hội tụ linh lực xung quanh, bọt khí lớn cỡ bàn tay lập tức sáng lên như mặt trời.
_hết chương 91_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.