Mặc dù thoát khỏi truy kích của quân đội quỷ dị, nhưng không ai trong đoàn người dừng bước, một là vì không tìm được điểm dừng chân thích hợp, hai là sợ quân đội đuổi theo.
Cứ như thế, cho đến lúc sắc trời ngày hôm sau khẽ sáng lên, nắng sớm ít ỏi chiếu xuống xuyên qua tầng mây và sương mù dày đặc, đoàn người mới tìm một điểm dừng chân tu chỉnh, một đêm này khiến mỗi người đều mệt mỏi không thôi, hao tổn linh lực và thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng, dù trời chưa sáng, bọn họ cũng cần tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Nhưng vừa mới kết thúc, thì nghe có người sụp đổ hô."Sư huynh? Sư huynh đâu? Sư huynh đâu?"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện là một nữ tu, đang hoảng hốt đi xuyên qua đám người, vừa hô, vừa tìm kiếm lấy đồng môn của mình, thấy tình cảnh này, tất cả mọi người im lặng, bọn họ mơ hồ hiểu ra, lại có người biến mất.
Quả nhiên, nữ tu vừa mở miệng, tiếng gọi tìm người dần dần vang lên, hiển nhiên không chỉ một người biến mất, trong không khí trầm thấp, có người rên rỉ, trong thế giới mờ tối, mưa phùn như giăng tơ, rõ ràng mát lạnh như vậy, mọi người lại chỉ cảm thấy rét đến tận xương.
"Tiểu Chi mệt rồi? Mệt rồi thì ngủ đi." Hiên Khâu Thiên Giác chú ý tình huống chung quanh, lúc hoàn hồn, phát hiện bé con liên tục ngồi trên vai hắn đã co người lại, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ Long Tiểu Chi làm việc và nghỉ ngơi rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sam-duong-linh-chi/1517770/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.