"Ta sống trong thành này đã gần mười năm, nơi này mỗi ngày đều lặp lại hoàn cảnh lúc thành bị phá, không ngừng lặp lại, bắt đầu từ xế chiều, đến tảng sáng ngày hôm sau mới chấm dứt, những đứa bé trên tế đài không phải là bị cúng tế, mà là sau khi thành phá bị người ta bắt lại đốt chết."
"Là ai phá thành? Những việc này làm sao ngươi biết?" Y Vũ hơi hoài nghi hỏi.
"Sau khi Thành Cổ Mạch tàn phá hoàn toàn thì xuất hiện, sinh linh xông vào cổ thành sẽ bị công kích, những võ tướng kia không bị thương cũng không chết, chỉ có chờ tới tảng sáng ngày hôm sau mới quay về tường thành tiếp tục thủ thành. Trong lúc ta trốn tránh, thấy rất nhiều ảo cảnh đứt quãng, nhưng không nhìn thấy người phá thành, hình như tòa thành cổ này không thể tạo ra ảo ảnh của người phá thành, nhưng hẳn là có rất nhiều người."
Giọng của Mặc Lương mang theo sợ hãi rõ ràng, hiển nhiên có ấn tượng rất sâu với những ảo cảnh kia, nhưng mà hắn không nói tỉ mỉ. "Sau đó ta phát hiện hố tế này, trong lúc chiến loạn ta không đi ra ngoài đi loạn nữa, mấy năm nay ta luôn tìm kiếm biện pháp rời khỏi."
"Không phải cửa thành vẫn mở sao? Chỉ cần chờ tảng sáng ngày mai là có thể rời khỏi tòa thành này rồi, thành này đúng là quá nguy hiểm, ta muốn mau chóng rời khỏi đây." Y Vũ nói.
Cảm xúc Y Vũ có phần không ổn định, không biết có phải ảo giác không, Long Tiểu Chi cảm thấy tính tình Y Vũ vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sam-duong-linh-chi/1517716/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.