Gần tiệm bánh là khu dân cư cùng vài cửa hàng. Đèn điện lần lượt sáng lên làm Kiều Nam Gia không cảm thấy sợ hãi.
Kiều Nam Gia đi đến trạm xe buýt. Tiệm bánh ngọt cách trạm xe buýt chỉ có 500 mét thôi nên việc đi lại vô cùng thuận tiện.
Cô kéo khóa áo khoác trắng của mình lên kín cổ, quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, che kín mít khuôn mặt nhỏ.
Hôm nay ra ngoài quên không cầm mũ theo nên hai tai của Kiều Nam Gia đỏ bừng vì lạnh.
Chất lượng không khí ở Đồng thành rất tốt, về đêm không có sương. Đứng từ chỗ Kiều Nam Gia có thể nhìn rõ ràng những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.
Kiều Nam Gia cầm túi bánh kem trên tay, ngửa đầu lên nhìn sao trời.
Thời tiết tối nay đẹp thật.
Có nhiều ngôi sao lấp lánh hơn bình thường, thắp sáng màn đêm. Kiều Nam Gia cố gắng tìm chòm sao Bắc Đẩu, ý muốn dùng sao Bắc Đẩu làm la bàn chỉ đường.
Lúc này.
Phía sau cô có tiếng nói vang lên: “Cậu đang làm gì đấy? Có bệnh về xương cổ à?”
“A!”
Kiều Nam Gia sợ dựng ngược cả lông lên, suýt chút nữa ném bánh kem vào mặt đối phương. Cô lùi nhanh về sau đèn đường hai bước, lúc này mới nhìn rõ mặt mũi người kia.
Bách Nhiên đứng trên đường một tay nhét túi quần, khuôn mặt đẹp đẽ vô cảm nhìn cô.
Trong lòng Kiều Nam Gia còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chưa lấy lại được tinh thần: “Cậu đi đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sai-nam-than-toi-bi-nhin-cham-cham/3440933/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.