Mỗi một thứ hai đều phải trải qua thử thách sống còn: rời giường.
Các bạn lớp 11-3 ngồi trong lớp, có bạn thì uể oải nhìn quyển sách, có bạn thì sôi nổi thảo luận về thành tích khảo sát vừa rồi.
“Gia Gia, nghe nói lần này điểm ngữ văn của cậu cao nhất khối đó.”
Kiều Nam Gia nghe vậy sửng sốt một chút: “Thật hả? Có kết quả rồi á?”
Hôm đó thời gian cô làm bài khá ít, thời gian để kiểm tra lại bài một lần cũng không có. Cô còn nghĩ rằng lần này mình làm bài sẽ không phát huy như thường, không nghĩ tới mình còn làm tốt hơn mọi lần.
Nghe được hai chữ “kết quả”, một nhóm bạn bắt đầu chạy đi nghe ngóng.
“Thế tớ thì sao, điểm như nào thế?”
“Có phiếu điểm của lớp rồi hả?”
Một đám học sinh ồn ào vui sướng. Có người đứng trước cửa phòng học ho khan một tiếng. Nghe được tiếng ho khan ấy mấy bạn học sinh sợ mất mật, vội vàng về chỗ mình cầm sách vở lên đọc đọc ghi ghi.
Cô Trần chắp tay sau lưng, biểu tình nghiêm túc, con mắt đằng sau cặp kính hiện lên sự sắc bén.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Ngày thường thì các em không chăm học, xong kiểm tra thì bắt đầu hoảng hết cả lên. Chờ tí nữa lớp trưởng dán thành tích thì các em tự đến xem điểm mình như nào đi.”
Ngữ khí cô thật lạnh làm các bạn học sinh ngồi dưới lén lút run run trao đổi ánh mắt với nhau.
—— Xong rồi, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sai-nam-than-toi-bi-nhin-cham-cham/3440917/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.