Chậu than trong phòng cháy nóng hừng hực, cả gian phòng có vẻ vô cùng ấm áp. Thượng Quan Lưu Ý ở trên giường mặc dù cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn luôn miệng kêu lạnh. Long Kỳ Thiên mặc một bộ đồ cộc tay để lộ ra hai cánh tay màu cổ đồng săn chắc, trên mặt hắn phủ một tầng mồ hôi, rõ ràng đã bị nhiệt độ của gian phòng làm cho nóng bức.
Long Kỳ Thiên vắt khô một chiếc khăn đắp lên trán Thượng Quan Lưu Ý thay cho chiếc khăn cũ. Bàn tay bỗng truyền đến cảm giác lạnh buốt, Long Kỳ Thiên hơi sửng sốt, hắn run run giở chiếc khăn lên, mặt trong quả nhiên lạnh như băng. Hắn thoáng chau mày ném chiếc khăn vào chậu đồng sau đó cởi giày chui vào chăn, đem người ủng trong ngực.
Chân mày của Long Kỳ Thiên nhăn lại càng sâu, thân thể không nhịn được có chút co rúm, hai cánh tay đang ôm Thượng Quan Lưu Ý cũng bị hàn khí của y làm cho tê cứng, một lát sau tựa hồ đã không còn cảm giác, Long Kỳ Thiên phải vận nội lực để chống đỡ.
Thượng Quan Lưu Ý khó chịu rên hừ hừ hai tiếng, lông mày cau lại, khoé miệng nhăn nhó, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, thật khiến người ta đau lòng. Long Kỳ Thiên nhịn không được hôn lên mặt y, sau đó lại hôn lên môi rồi đến chân mày, chỉ hận không thể đem toàn bộ đau đớn trên người của Thượng Quan Lưu Ý chuyển sang cho mình.
Nếu có thể, Long Kỳ Thiên nguyện không tiếc bất cứ thứ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sac-phuong-hoang/1311941/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.