Bông tuyết dưới trời chiều tỏa ra hào quang chói lọi, tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Thượng Quan Lưu Ý, chỉ thấy trên gương mặt khuynh thành tuyệt lệ của y hiện lên nụ cười bình thản nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, xiêm y trắng tuyết điểm hoa văn hình lá trúc càng làm tôn lên mị sắc yêu dã. Đẹp đến kinh tâm động phách. Trái tim của Long Kỳ Thiên điên cuồng đập loạn trong lồng ngực, gương mặt hiện lên vẻ hưng phấn khó tả, hắn cũng không biết vì sao tâm tình lại trở nên kích động như vậy, đôi mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý, thần sắc say mê. Giờ khắc này quanh người y đột nhiên ngưng tụ một cỗ khí thế cường đại. Kiêu ngạo, cuồng vọng nhưng cũng vô pháp che giấu tự tin, tựa như có thể đem hết toàn bộ thiên hạ thu vào lòng bàn tay. Ngạo khí cường đại như vậy khiến cho huynh muội Chu gia đang ở bên cạnh Long Kỳ Thiên không nhịn được mà ngừng hô hấp, Chu Tiểu Tiểu vô thức run lên. Nàng rõ ràng đã bị khí thế cường đại kia áp chế, mơ hồ sinh ra sợ hãi. Dưới cơn mưa tuyết lấp lánh, làn da của Thượng Quan Lưu Ý gần như trong suốt, sáng bóng như bạch ngọc, khóe miệng cong lên nụ cười ma mị, đồng tử màu hổ phách hiện ra một tia giễu cợt pha lẫn thích thú, tư thái vô cùng ưu nhã. Chỉ là sau khi xuất thủ, y lại bắt đầu quay về với bộ dạng lười nhác, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng dụ hoặc, phảng phất như ngọc lưu ly tỏa sáng, rực rỡ chói lóa. Y giống như một con mèo xinh đẹp cao quý nhưng ẩn chứa bên trong là sự âm hiểm khó đoán, có điều một chút âm hiểm này lại càng làm tôn lên vẻ kinh thế tuyệt luân. Những người có mặt tuy rằng khiếp sợ trước uy lực của Thượng Quan Lưu Ý nhưng nhất thời lại không thể di chuyển tầm mắt, trong lòng thầm kinh ngạc thốt lên: tại sao trên đời lại có một nam nhân tuyệt mỹ đến vậy? Thượng Quan Lưu Ý giương tay áo, đưa lưỡi kiếm dán sát vào cổ của Chu Hồng Vũ. Đám binh tướng lại một lần nữa ập đến, cầm đầu là một hán tử trung niên, sắc mặt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Lưu Ý, đáy mắt ẩn chứa sự đề phòng, thậm chí xẹt qua một tia thâm độc nhưng rất nhanh đã được thu liễm, tâm tư che đậy vô cùng tốt. Hắn ôm quyền hướng Thượng Quan Lưu Ý cười vang nói. "Thượng Quan cung chủ quả nhiên thân thủ bất phàm! Tại hạ bội phục bội phục!" Lúc này, Chu Hồng Vũ đột nhiên mở to mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lưu Ý nói. "Ngươi là người của Thần Tuyết Cung?" Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, trong không khí lại phát ra âm thanh kết băng giòn tan... nam tử trung niên thức thời nhanh chóng thoái lui vài bước, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mà dưới chân cũng như trước mặt hắn, một mảnh cát vàng đều đã bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo sắc bén làm cho người ta không khỏi sợ hãi. "Hoàng đại nhân." Một giọng nói từ phía sau vang lên khiến hắn thoáng giật mình, đôi mắt trừng to, gã thị vệ này từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn? "Có phải vừa rồi Hoàng đại nhân đã nói sai gì không?" Là một câu hỏi nhưng mang ý tứ khẳng định, người đang nói chuyện biểu tình trên mặt nhàn nhạt nhưng lại có vẻ cực kỳ nguy hiểm, tựa như một thanh kiếm vừa mới trượt khỏi vỏ, vô cùng lạnh lẽo. "Phải, phải!" Chữ "phải" vừa thốt ra khỏi miệng của Hoàng Khiếu Phong, sắc mặt hắn đã trắng bệch không còn chút máu. Cả đời hắn chính chiến sa trường, đao kiếm đã vô số lần tắm máu, không nghĩ tới giờ khắc này lại bị một tên tiểu bối uy hiếp, hơn nữa còn là bọn nhân sĩ giang hồ mà xưa nay hắn vốn căm ghét. "Hy vọng từ nay về sau Hoàng đại nhân sẽ không nhất thời nói sai nữa!" Hai từ "nói sai" này, ngữ khí của Mục Bạch càng thêm nặng nề. Mục Thanh biết rõ Mục Bạch đang tức giận, bản thân hắn cũng giận. Người của triều đình đều là những kẻ hai mặt bao gồm cả đám quan binh tướng sĩ, quả thật khiến người ta chán ghét đến cực điểm, lần này lại còn cố tình để lộ thân phận của thiếu cung chủ. Mục Thanh cả người đằng đằng sát khí nhưng hắn chỉ nhẫn nhịn siết chặt quyền chứ không ra tay. Thượng Quan Lưu Ý sắc mặt ngưng trọng liếc nhìn Hoàng Khiếu Phong, chỉ là một cái liếc nhìn nhưng lại làm cho hắn âm thầm nuốt nước bọt. Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý lại đảo qua hai người Mục Thanh, Mục Bạch, hai người lập tức hiểu ý, cung kính đứng qua một bên. Thượng Quan Lưu Ý lúc này mới quay lại nhìn Chu Hồng Vũ, thanh âm trong trẻo từ trong miệng phát ra. "Giao vật đó ra đây!" Giọng nói trong như suối, không nhanh không vội, thậm chí còn rất êm tai. Nhưng Chu Hồng Vũ không hề để cho bản thân lơ là, bởi vì hắn biết công phu của người thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản. "Đừng mơ tưởng!" Chu Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, hắn thật không ngờ Chu gia bảo mấy trăm năm uy chấn giang hồ lại có ngày bị hủy trong tay một tên tiểu tử, hắn còn mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời này nữa? Một vị phu nhân ở bên cạnh Chu Hồng Vũ lên tiếng, bà nói năng hết sức nhỏ nhẹ, gương mặt hiền từ. "Vị thiếu hiệp này, luận võ công của ngươi ở trên giang hồ e rằng không có đối thủ, ngươi còn cần thứ đó để làm gì?" Thượng Quan Lưu Ý không trả lời, vị phu nhân kia lại nói. "Tuổi còn trẻ, dung mạo lại bất phàm, gia thế xem ra cũng không tầm thường, ngươi còn thiếu thứ gì? Tại sao phải đi làm tay sai cho triều đình?" "Mụ già kia, bớt ăn nói hàm hồ, hãy mau mau khuyên Chu bảo chủ giao thứ đó ra đây, đỡ phải hại nhiều người như vậy cùng chết chung!" Người vừa mở miệng chính là Hoa Hòa Thượng trong số Thập đại ác nhân. Hoa Hòa Thượng lớn giọng, vóc người của hắn vạm vỡ, bộ dáng thoạt nhìn như hung thần ác sát. Vị phu nhân kia cũng không sợ hãi, cười nói. "Hòa thượng, ngã phật từ bi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Dạy người hướng thiện không phải là việc làm của người xuất gia hay sao? Ngươi hà tất phải làm như vậy?" "Hừ!" Hoa Hòa Thượng cười lạnh, trảo thủ liền hướng tới. Mắt thấy huyết tinh sắp sửa bắn ra tung tóe, Thượng Quan Lưu Ý cũng không ngăn cản, khẽ lách thân mình, tránh cho máu nhiễm lên bạch y. Sau khi xoay người đến một vị trí an toàn, y liền đứng phía sau Mục Thanh, thân thể lười biếng không xương tựa vào người hắn. Mục Thanh đứng im không nhúc nhích, tự xem mình là cây cột, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi. Mục Bạch nhìn thoáng qua liền hiểu rõ: thiếu chủ đêm qua lại ngủ không ngon giấc. Long Kỳ Thiên nhất thời mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mục Thanh, chỉ hận không thể cùng hắn hoán đổi vị trí. "Thúc mẫu! Ưm..." Thúc mẫu: vợ của thúc thúc (chú) Trông thấy thi thể của người thân là một chuyện, chứng kiến họ chết ngay trước mắt mình lại là một chuyện khác, Chu Tiểu Tiểu vô thức kêu lên, mặc dù Chu Vân Kỳ đã nhanh chóng bịt miệng nàng lại nhưng đối với thính lực của người trong võ lâm mà nói, chút động tĩnh này đã sớm bị phát hiện. Trảo thủ của Hoa Hòa Thượng chợt dừng lại, hắn nhướn mày nở nụ cười quỷ dị, liếc mắt nhìn về phía mô đất, vẻ mặt tràn đầy đắc ý. Cùng lúc đó, Thượng Quan Lưu Ý cũng xoay người về phía bên này, hai tay bám lên người Mục Thanh, bộ dáng lười biếng như thể không xương. Hoa Hòa Thượng vừa định mở miệng nói chuyện thì bất ngờ trông thấy một bóng người bay vụt đến, thân thủ này dường như rất quen mắt... Mọi người thoáng chốc liền đề cao cảnh giác, mắt mũi mở to, tay siết chặt vũ khí. Chu Hồng Vũ nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều đang tập trung vào vị thiếu hiệp vừa xuất hiện thì ngón tay giữa của hắn âm thầm phóng ra một lưỡi dao cắt đứt dây trói. Hắn hét lên một tiếng, hướng Thượng Quan Lưu Ý lao tới, ánh mắt hiện lên một tia thâm độc. Mắt thấy hắn đang dùng tốc độ nhanh như gió lao đến, Thượng Quan Lưu Ý chỉ cười lạnh, lòng bàn tay âm thầm vận nội công. Nhưng ngay lúc y đang định ra tay thì bỗng cảm giác vòng eo của mình bị siết chặt, cảnh vật trước mắt đột nhiên chao đảo, thoáng chốc cả người đã rơi vào một lồng ngực vững chãi. Thượng Quan Lưu Ý chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng vẫn vô cùng lười biếng, giống như còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Long Kỳ Thiên cảm giác trong đầu như có thứ gì đó đang nổ tung, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt của người trong ngực, trái tim điên cuồng nhảy dựng. Mục Thanh lại càng kinh ngạc, hắn biết rõ thiếu chủ đang vận nội công muốn một chưởng đánh chết Chu Hồng Vũ, cho nên hắn mới không ra tay, Mục Bạch cũng vậy. Nhưng hắn thật không ngờ chỉ trong chớp mắt lại có kẻ dám đem người từ trong ngực hắn cướp đi. Tốc độ này... Mục Thanh theo bản năng âm thầm rút kiếm. Thượng Quan Lưu Ý vẫn như trước lười biếng tựa vào lòng của Long Kỳ Thiên, hệt như con mèo ngoan ngoãn, làm cho những người chứng kiến tâm can đều muốn mềm nhũn, không dám mở mắt nhìn lâu. Long Kỳ Thiên ngay cả hô hấp cũng thu liễm, tựa hồ như hắn thở mạnh một cái thì người trong ngực sẽ bị thổi bay đi mất. "Cha!" Tiếng kêu của Chu Tiểu Tiểu nhất thời đem thần trí của mọi người quay trở về. Hồng y cô nương như bay chạy đến, hai mắt đẫm lệ. Long Kỳ Thiên thoáng giật mình nhìn về phía Chu Hồng Vũ, chỉ thấy ông ta đã bị hắn đánh một chưởng, đâm sầm vào tường, máu từng ngụm từng ngụm đang trào ra. Long Kỳ Thiên mở to mắt, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết làm sao mở lời. Mọi người trong Chu gia bảo đều nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn, tựa hồ như muốn đem hắn xé làm trăm mảnh. Long Kỳ Thiên ngẩng mặt nhìn trời, thở dài một tiếng, thầm nghĩ: phen này thảm rồi! Lúc này trong đầu hắn nghĩ đến không phải là cái gì đại nghĩa mà chính là gia pháp của cha hắn, nhất thời cả người run rẩy, vẻ mặt vô cùng khổ sở, rốt cục cũng có chút áy náy mà lên tiếng. "Chu... Chu bảo chủ, xin lỗi!" "Hừ!" Trong ngực truyền đến âm thanh hừ lạnh, Long Kỳ Thiên lại cảm giác tim mình run lên, bắt đầu khẩn trương. "Ông chủ Long cũng thật có bản lĩnh!" Thượng Quan Lưu Ý tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Kỳ Thiên, nhưng vẫn không chịu rời khỏi lồng ngực của hắn, bởi vì y thật sự đang rất mệt mỏi. Long Kỳ Thiên sờ mũi, ngượng ngùng cười. Hắn mở miệng định nói hắn cơ bản không phải là ông chủ gì cả, là do Tam Nương vui miệng nói vậy thôi, lại cảm giác được bàn tay của Thượng Quan Lưu Ý hiện đang đặt trên ngực mình, trong khoảnh khắc Long Kỳ Thiên hai chân mềm nhũn, tim đập loạn xạ, yết hầu cũng trở nên khô khốc. "Không được nhúc nhích!" Thượng Quan Lưu Ý nói, trong mắt hiện lên một tia hung ác. "Ngươi dám nói võ công ngươi vừa mới dùng không phải là của Long Vân Trại hay không?" Lồng ngực của Long Kỳ Thiên bỗng sinh ra cảm giác khác thường, thậm chí có hơi khó chịu, cũng không phải vì nội lực âm hàn của Thượng Quan Lưu Ý làm cho hắn không được thoải mái mà giống như có cái gì đó cào trúng, ân ẩn ngứa. "Họ Long kia, ta còn tưởng ngươi là đại hiệp, thì ra ngươi cũng cùng một loại với đám người này. Ta đã nhìn lầm rồi, người Long Vân Trại các ngươi căn bản chính là thổ phỉ cường đạo, cái gì chính nghĩa, đều là nói nhảm!" Chu Tiểu Tiểu khóc nấc lên. Long Kỳ Thiên khẽ chau mày, nhưng việc đầu tiên hắn nghĩ đến lại không phải vì Long Vân Trại bác bỏ tin đồn mà là dè dặt liếc nhìn Thượng Quan Lưu Ý. Chỉ thấy y mỉm cười một cách bí hiểm, ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách khẽ lưu chuyển. Long Kỳ Thiên lại nhất thời ngơ ngẩn. Hết chương 9
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]