Đại mạc mưa phùn lất phất, từng hồi gió xoáy cuốn theo bụi cát. Long Kỳ Thiên buồn chán ngồi trốn trên nóc nhà uống rượu.
Bầu trời phong vân khinh đạm, lãng đãng vài áng mây trắng, nhìn một hồi mi mắt của Long Kỳ Thiên cũng muốn nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên dung mạo tuyệt mỹ của người nọ cùng với đôi mắt màu hổ phách tựa tiếu phi tiếu, lấp lánh tinh quang...
Long Kỳ Thiên chợt giật mình, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ nhất thời tan biến, một cơn gió lạnh quét qua làm cơ thể hắn khẽ run lên.
"Vị khách quan kia cũng đã đi được nửa ngày rồi..." Long Kỳ Thiên nặng nề thở ra một hơi, một tay sờ cằm, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cồn cát trước mặt, nhưng thực tế cái gì hắn cũng không nhìn thấy, rõ ràng là đang thất thần.
"Này, mới uống có một chút mà đã ngu người rồi sao? Đã bảo uống ít lại rồi, ngươi còn không biết bà chủ đã pha bao nhiêu nước trong đó hay sao? Uống nhiều cẩn thận đầu óc cũng bị hỏng."
Long Kỳ Thiên quay đầu lại nhìn y, tiểu nhị mồm miệng ngoan độc đang ở sau lưng hắn ngó nghiêng dáo dác, sắc mặt lúc vàng vọt lúc trắng bệch, khóe miệng co giật, tay chân run rẩy, tựa hồ có dấu hiệu động kinh.
"Này... xuống dưới nhanh đi!" Tiểu nhị thúc giục, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Làm cái gì?" Long Kỳ Thiên hỏi, bộ dáng ỉu xìu nhìn lên khoảng không trước mặt, một chút tinh thần cũng không có.
"Xuống nhanh lên, bà chủ sai ta và ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sac-phuong-hoang/1311911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.