Giang Cố xách Ô Thác đi về phía trước chừng trăm dặm, sau khi hoa văn màu vàng trên nhẫn dịch chuyển một chút về phía Nam, đi thêm mấy chục dặm, xuyên qua một rừng thông, hắn nghe thấy tiếng thác nước chói tai. Một cầu vồng trắng mọc lên từ thác nước và rơi xuống vực sâu rộng khoảng ba mươi mét, hơi nước lạnh ẩm trên hồ đầy sương mù khiến nó càng trở nên sâu lắng và tĩnh lặng hơn. 
"Thạch lân sóng tịnh, nhưng lại đầy chướng khí, đây là chỗ quái nào vậy?" Giang Cố bất mãn xoay chiếc nhẫn lại, dòng chảy trên đó rung chuyển vài lần sau đó di chuyển về phía thác nước. 
Lông của Ô Thác đã bị hơi nước làm ướt đẫm, ủ rũ cúi đầu liếm móng vuốt, "Chỗ này thật quỷ quái, chủ nhân đi thôi đi thôi." 
Giang Cố tạo ra một bong bóng khí nhỏ bằng linh khí dư thừa rồi cho nó vào lắc lư trôi nổi bên cạnh mình, Ô Thác vui vẻ lăn lộn trong bong bóng "Chủ nhân, bong bóng khí này có thể lớn hơn chút nữa không? 
"Không thể." Giang Cố lạnh lùng cự tuyệt nó, nhìn chằm chằm vực sâu dưới thác nước không nhúc nhích. 
"Chủ nhân?" Ô Thác nghiêng đầu khó hiểu. 
Giang Cố vung tay lên, dựng kết giới che giấu hai người, thấp giọng nói: "Có người tới." 
Có tới mấy chục tu sĩ đến, bọn họ đều mặc đồ luyện công có tay áo màu xanh ngọc, sau lưng đeo trường kiếm, tóc được búi gọn gàng bằng chiếc trâm hình lông chim màu bạc, vạt áo ngoài cũng được thêu bằng hoa văn tinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-roi-cung-tien-nhan-quet-hoa-roi/3547431/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.