Linh Châu đã khóc rất nhiều cho đến khi thiếp đi lúc nào không biết. Sáng sớm Lâm Thành Dương mở cửa phòng của Linh Châu, anh đến bên cạnh cô nhìn thấy Linh Châu vẫn còn đang ngủ, trông bộ dạng lúc này của cô cho thấy đêm qua cô đã khóc rất nhiều khóe mắt vẫn còn ướt. Lâm Thành Dương nhẹ nhàng vén tóc cho cô. Đắp chăn lên gần hết người cho cô rồi mới rời đi.
Nhìn thấy Linh Châu như vậy Lâm Thành Dương rất đau lòng cả đêm qua anh trằn trọc không ngủ được. Anh luôn cảm thấy áy náy vì đã cư xử như vậy với Linh Châu dù cho anh có tức giận như nào đi chăng nữa thì anh cũng không nên nặng lời với cô như vậy.
Lâm Thành Dương ở công ty không thể nào mà tập chung làm việc được anh luôn nghĩ đến Linh Châu và không biết cô bây giờ như thế nào.
Khi Linh Châu thức dậy thấy của phòng đã được mở ra. Cô bước xuống nhà và bác Huệ đang dọn đồ ăn sáng ra cho cô.
''Bác Huệ.''
'' Con lại đây ăn sáng đi.'' Linh Châu ngồi xuống, cả một bàn đầy đồ ăn nhưng cô chẳng muốn ăn. Cô cứ nghĩ đến hiểu lầm mà chưa thể giải thích được cho Lâm Thành Dương.
''Cuộc sống vợ chồng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc hiểu lầm lẫn nhau như thế này. Vợ chồng cũng nên chia sẻ cho nhau những vấn đề của nhau để tránh hiểu lầm trong cuộc sống.''
''Thật sự đó là hiểu lầm mà bác.'' Linh Châu cố gắng giải thích cho bác Huệ.
''Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ra-tinh-yeu-muon-mang/2684924/chuong-46.html