Lâm Thành Dương cứ thế ngủ đến tận sáng. Anh tỉnh dậy trong căn phòng trước đây của mình, anh không biết tại sao mình lại ở đây và anh về đây bằng cách nào. Anh bước xuống cầu thang nhìn thấy người giúp việc trong nhà, anh hỏi:'' Bố mẹ tôi đâu. Và hôm qua ai đưa tôi về đâu."
"Ông bà chủ đang trong bệnh viện với cô Linh Châu."
Nghe thấy hai chữ Linh Châu trong lòng Lâm Thành Dương cảm thấy bất an:'' Linh Châu làm sao."
''Cô Linh Châu sinh non nên đêm qua ông bà chủ đã vào bệnh viên với cô ấy.'' " "
" Lấy chìa khóa cho tôi." Lâm Thành Dương nghe xong anh liền chạy ngay đến gara để xe, lái một mạch đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, cả hai gia đình đang ngắm thiên thần nhỏ mới chào đời đang trong lồng kính.
Dường như người trong bệnh viện không ai có thể gấp gáp như anh lúc này, anh chạy thật nhanh để có thể gặp Linh Châu và con sớm nhất.
Đến nơi thấy hai cặp bố mẹ đang đứng trước phòng có lồng kính Lâm Thành Dương tiến đến chào :'' Con chào bố mẹ."
"Con nhìn con của con đi." Bà Huyền Ngọc chỉ về chỗ lồng kính.
Lâm Thành Dương nhìn về phía con cảm xúc trong anh lúc này rất hỗn độn. Một thiên thần bé nhỏ đã đến với thế giới này, anh đã rất xúc động khi nhìn thấy con.
Anh quay sang hỏi mẹ:'' Em bé của con cần phải nằm trong này bao lâu nữa." Lúc này hai mắt của Lâm Thành Dương đã ửng đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ra-tinh-yeu-muon-mang/2684913/chuong-50.html