"Đây là loại đàn gì?"?Gia Khánh nhìn chằm chằm cây đàn trên bàn hỏi.
"Ghita! À, là loại đàn ta tự tạo ra!"?Băng Nguyệt lười giải thích.
"Rượu đâu?"?Gia Khánh hỏi.
Băng Nguyệt đặt 2 ly lên bàn, cầm chai rượu khui nắp ra rót cào ly ngồi xuống cầm 1 ly rượu hướng Gia Khánh nói?"Thử loại rượu này đi!"
"Đây là rượu sao?"?Gia Khánh cầm ly rượu lên mũi ngửi ngửi.
"Rượu trái cây vị nho. Rất ngon, thử đi!"?Băng Nguyệt tay nhỏ cầm ly rượu hướng miệng ly về phía Gia Khánh.
Gia Khánh như vẫn chưa hiểu ý tứ của Băng Nguyệt nên vẫn ngồi thẩn người nhìn ly rượu trên tay Băng Nguyệt không di chuyển.
"Uống rượu!"?Thật hết cách, người cổ đại đúng là ngốc hết thuốc chữa mà. Băng Nguyệt chậm rãi đưa ly rượu lên đôi môi nhỏ hồng hào nhấp 1 ngụm.
"Không tệ!"?Gia Khánh 1 hơi uống hết ly rượu xong rồi bình phẩm.
"Ma rượu! Anh có biết cái gì gọi là thưởng thức không hả? Rượu người ta khó khăn lắm mới làm được mà anh lại 1 ngụm uống hết mà còn không chịu khen một câu. Không tệ là sao hả?"?Băng Nguyệt không vui nói.
"Thưởng thức rượu? Ta là mượn rượu giải sầu!"?Gia Khánh rót rượu ra ly tiếp tục uống.
"Mượn rượu giải sầu! Được, vậy anh uống tiếp đi!"?Băng Nguyệt cũng bắt đầu uống rượu.
Công Tôn Gia Khánh và Thượng Quan Băng Nguyệt cả 2 cùng nhau uống rượu, Băng Nguyệt đem ra vài chai rượu đều là rượu vang hương nho. Bây giờ họ đã bắt đầu uống đến chau thứ 6.
"Gia Khánh đại thúc thúc! Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nhi-tieu-vuong-phi/1923937/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.