Thời đại học, tôi và Trình Mặc là một cặp đôi chuẩn mực người người hâm mộ.
Chúng tôi quen biết từ rất sớm, ngày khai giảng đầu tiên, lúc tập hợp đã đứng chung một chỗ, anh ta nhìn tôi, cười tủm tỉm hỏi tôi tên gì.
Khi đó Trình Mặc 18 tuổi, tôi cũng 18 tuổi, sạch sẽ như hai giọt sương buổi ban mai.
Sau đó chúng tôi yêu nhau, kéo dài gần một năm, anh ta vì muốn tỏ tình đã thắp một vòng nến dưới ký túc xá, bị dì quản lý dội ướt như chuột lột.
Ngày đó anh ta đầy chật vật, nước trên mặt nhỏ xuống từng giọt tí tách, nhưng ôm trọn hoa tươi trong lòng, không để chút thấm ướt.
Tôi hỏi: “Trình Mặc, anh đang đợi gì thế?”
Anh ta sửng sốt giây lát, bay tới ôm lấy tôi.
Đám đông ầm ĩ, người kia nhìn tôi, kích động đến hơi nghẹn ngào.
Anh ta nói: “Nhân Nhân, anh còn tưởng anh đang nằm mơ.”
Chúng tôi cứ thế ở bên nhau, tôi nhớ rõ ngày đó mặt trăng rất lớn, tin tức nói, mặt trăng như vậy cực hiếm, vài chục năm mới có một lần.
Trình Mặc ngây ngốc nắm tay tôi, dạo một vòng rồi lại một vòng quanh trường, mãi đến giờ đóng cổng, không thể không đưa tôi về.
Cách cánh cửa, anh ta cười rạng rỡ: “Nhân Nhân, anh yêu em, cả đời đều yêu em.”
Tôi và anh ta là mối tình đầu của nhau, khi đó cả hai đều cho rằng quãng đời còn lại rất dài, tình yêu cũng rất dài, chúng tôi có thể yêu nhau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nhan/4288761/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.