Những lời này, Dư Yểu đã giữ kín trong lòng rất lâu rồi, từ ngày chàng phát hiện nàng lén gặp Chử Tam Lang mà nổi giận, nàng đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Lang quân đã là bậc đế vương nắm giữ thiên hạ, có đủ năng lực trừng phạt Chử gia, đã chán ghét bọn họ, tại sao còn để bọn họ đến kinh thành, đuổi đi không phải tốt hơn sao?
Dư Yểu chưa từng nghĩ đến việc gặp lại đại bá phụ và người nhà họ, sau khi rời khỏi Tô Châu thành, nàng căn bản không làm theo lời đã nói với đường huynh, gửi thư về, để người nhà họ Dư vào kinh thành đưa nàng đi lấy chồng.
Nàng nhận lại số bạc mà đại bá phụ trả lại, đồng thời dự định sau này sẽ không qua lại với ông ta nữa, đây là một cách giải quyết của riêng nàng.
Dư Yểu hy vọng chàng có thể giống như nàng, ung dung tự tại, giữ lại những điều tốt đẹp, vứt bỏ những điều xấu xa, không cần bận tâm.
Nàng lặp lại xong những lời muốn nói, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở, rất nhẹ rất khẽ, như thể chỉ chốc lát nữa sẽ biến mất.
Trong lòng Dư Yểu bắt đầu trở nên bất an, hàng mi nàng run rẩy, đôi mắt to long lanh nước khẽ liếc nhìn sắc mặt chàng.
Trong lòng lang quân đang nghĩ gì vậy? Liệu chàng có cảm thấy nàng lắm chuyện, khiến chàng chán ghét không?
Tiêu Diễm cụp đôi mắt sâu thẳm xuống, ôm lấy thân hình gầy yếu của nàng, gục đầu lên vai nàng, toàn bộ trọng lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3713313/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.