Chương trước
Chương sau
Nếu nàng ta không vào cung, Ngụy Bân sẽ không trở lại nơi này, mà vẫn còn ở Dư phủ làm hộ vệ.

Từ sau khi vạch trần thân phận dưới cơn mưa kia, Chử Văn Tiên sớm đã liệu được sẽ có ngày hôm nay, nhưng trong lòng hắn vẫn ngoài ý muốn nổi lên một chút gợn sóng.

Khi lang quân của nàng ta từ một Vũ Vệ quân lang tướng mang tiếng xấu trở thành Thiên tử tôn quý, nàng ta phải vào thâm cung xa lạ kia mà sống, liệu rằng thứ tình cảm khiến hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị kia có còn tồn tại hay không?

Chử Văn Tiên rất muốn biết.

“Thì ra, Chử phó tướng cũng biết Dư cô nương.” Ngụy Bân nhìn hắn thật sâu, có vẻ hơi cảnh giác.

“Lúc ở Thanh Châu thành từng gặp mặt một lần.” Chử Văn Tiên sắc mặt không đổi, trầm giọng nói ra mối quan hệ duy nhất giữa hắn và thiếu nữ trên mặt nổi.

“Ra là vậy,” Ngụy Bân chợt hiểu, không hỏi thêm nữa, mà nhìn về phương hướng hoàng cung xa xa, “ Chử phó tướng chắc hẳn còn chưa biết, sau này ngươi ta đều không thể gọi là Dư cô nương nữa rồi, Bệ hạ đã hạ chỉ ở Triều Thiên môn tuyên đọc, lập Dư cô nương làm Hoàng hậu.”

Thánh chỉ đã hạ, gặp lại lần nữa, Ngụy Bân không còn là hộ vệ Đại Ngưu, Dư Yểu cũng không còn là nữ tử thương hộ Tô Châu cố gắng mưu sinh nữa.

“Lập nàng ta làm Hoàng hậu?” Đồng tử Chử Văn Tiên đột nhiên co lại, sau khi phản ứng lại, cảm giác trong lòng hắn càng thêm phức tạp.

Cho nên, một lần “trả thù” của hắn kỳ thật chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ. Thôi vậy, nể tình nàng ta hai lần tặng hắn hương an thần, hắn không hối hận về kết quả này.

“ Chử phó tướng, cùng ở trong Vũ Vệ quân, ta có một câu không thể không nhắc nhở ngươi. Việc quan trọng nhất của ngươi và ta là tuân theo thánh ý, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt.”

Lời Ngụy Bân nói ý tại ngôn ngoại, không đợi người kia đáp lại liền cười cười rồi rời đi.

Nghe nói Chử thị có ý muốn để tiểu thư nhà mình đoạt được ngôi vị Hoàng hậu, mà hiện giờ Bệ hạ đã hạ thánh chỉ lập Dư cô nương làm Hoàng hậu rồi, vẫn mong Chử Văn Tiên cùng người Chử gia tốt nhất nên chấp nhận sự thật, đừng giở trò với Dư cô nương.

Nếu không, Ngụy Bân nghĩ, hắn tùy thời có thể làm lại hộ vệ Đại Ngưu của Dư phủ.

Chử Văn Tiên cũng là người thông minh, hắn đương nhiên nghe hiểu lời Ngụy Bân nói không chỉ có nhắc nhở mà còn có cảnh cáo rõ ràng.

Hắn không nói một lời, coi như đó là một câu nói đùa.

Vào lúc hắn đang suy nghĩ hao tâm tổn sức cầu xin Bệ hạ tha thứ, làm sao người nhà bọn họ dám làm gì thiếu nữ kia, trừ phi cả tộc đều không muốn sống yên ổn nữa.

Chử Văn Tiên chưa từng tin cái lời đồn lập Tâm Nguyệt làm Hoàng hậu kia, lần trước bọn họ vào cung, nếu không có tổ mẫu Chửlão phu nhân, Bệ hạ sớm đã xử lý cả ba người bọn họ rồi.

Còn sớm hơn nữa, trên thuyền đi Kinh thành, mũi tên kia cũng có khả năng xuyên qua thân thể bọn họ, thể hiện sự chán ghét của Bệ hạ với bọn họ.

Lập Ngũ cô nương làm Hoàng hậu? Loại lời đồn này cũng chỉ có người không hiểu chuyện mới tin tưởng.

Chử Văn Tiên giễu cợt nhếch khóe miệng, ở Vũ Vệ quân ty đợi đến lúc hoàng hôn mới trở về phủ đệ.

Khác với những ngày trước xa cách trốn tránh, lần này, hai muội muội cùng hắn vào Kinh chủ động nghênh đón hắn ở nhà.

Phát hiện ra bóng dáng hắn, Chử Tâm Nguyệt lên tiếng trước gọi một tiếng huynh trưởng, giọng nói còn hơi khàn, nhưng đã đỡ hơn bảy tám phần.

Chử Tâm Song theo sát phía sau, ánh mắt nhìn hắn không chỉ có sợ hãi mà còn có vài phần phẫn nộ khó giấu, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày nàng ta đến gần huynh trưởng ruột thịt cùng cha cùng mẹ của mình.

“Sao huynh giờ này mới về, trong cung tổ mẫu đã phái người tới rồi, Bệ hạ vậy mà lại lập một nữ tử chưa từng nghe nói đến, cháu ngoại của vị Thái y nào đó làm Hoàng hậu, chẳng lẽ vị trí Hoàng hậu không phải là của Ngũ tỷ sao?” Chử Tâm Song trông còn kích động hơn cả Chử Tâm Nguyệt, người “đã mất đi” ngôi vị Hoàng hậu.

Khoảng thời gian này, trong cung ngoài cung đều đồn ầm ĩ, Ngũ tỷ của nàng ta sẽ trở thành Hoàng hậu của Bệ hạ, bởi vì “tổn thương” do huynh trưởng gây ra mà vẫn luôn uất ức, Chử Tâm Song rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, ảo tưởng rằng nàng ta sắp sửa trở thành người được mọi người vây quanh như ở Thanh Châu thành.

Nàng ta chính là tiểu thư cao quý của Chử gia, biểu muội ruột của Bệ hạ, còn có một tỷ tỷ làm Hoàng hậu, bóng ma mà huynh trưởng mang đến nhất định sẽ không ảnh hưởng đến nàng ta chút nào nữa.



Chử Tâm Song tràn đầy hy vọng, vì muốn sớm một chút xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ ngoài rạng rỡ, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt Chử Tâm Nguyệt đều thu liễm lại, một tiếng lại một tiếng gọi Ngũ tỷ tỷ vô cùng ngoan ngoãn.

Ai ngờ, người Chử gia trong cung truyền tin về, Bệ hạ lại lập một tiểu thư Dư gia chưa từng nghe nói đến làm Hoàng hậu!

Chử Tâm Song vừa nghe thấy kết quả khác với tưởng tượng, tức đến mức bốc khói, căn bản không muốn chấp nhận sự thật này.

Có lẽ là do đã từng có một lần suýt c.h.ế.t trong bóng tối, so với phản ứng kịch liệt của nàng ta, Chử Tâm Nguyệt đối với kết quả này ngoại trừ có chút thất vọng ra, thì biểu hiện còn coi như bình tĩnh.

Nàng ta mặc kệ Chử Tâm Song lên tiếng chất vấn, sắc mặt không thay đổi nhiều.

“Thất nương, im miệng! Từ bao giờ ngôi vị Hoàng hậu lại thành của Ngũ tỷ muội rồi? Thánh chỉ đã hạ, Dư gia tiểu thư sau này chính là Hoàng hậu nương nương mà huynh muội ta đều phải cung kính, nếu muội còn ăn nói hàm hồ, ngày mai ta sẽ cho người đưa muội về Thanh Châu.” Từ khi vào Vũ Vệ quân, vẻ mặt Chử Văn Tiên càng ngày càng lạnh lùng, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa trước kia.

Cho dù người đối diện là người thân thiết nhất của hắn, khi hắn mở miệng quát mắng, giọng điệu cũng không hề dịu dàng.

Bản chất u ám dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn, khi hắn lại nhìn thấy sự phẫn nộ và chán ghét trong mắt muội muội ruột, cũng sẽ không còn đau lòng nữa.

“Huynh, huynh mắng muội, xem muội cũng là kẻ thấp hèn có thể tùy ý g.i.ế.c hại sao? Muội để ý mấy chuyện này, chẳng phải là trách huynh liên lụy chúng ta sao, bây giờ ai còn xem muội là khách quý nữa, đều là tại huynh!” Chử Tâm Song ban đầu bị lời quát mắng của hắn dọa sợ, sau đó lại như bị giẫm phải đuôi mèo mà kêu gào không ngừng, dùng ánh mắt oán hận khinh miệt vị Vũ Vệ quân phó tướng mang tiếng xấu trước mặt nàng ta.

Thế nhưng, sau khi nàng ta trút giận gào thét một trận, lại không nhận được sự an ủi và dỗ dành như mong muốn.

Huynh trưởng ruột của nàng ta lạnh lùng nhìn nàng ta, dường như đã không còn quan tâm đến tình cảm m.á.u mủ ruột thịt nữa, “Phải, đều là tại ta liên lụy muội, Chử Thất nương, nếu đã như vậy, muội có thể không nhận ta là huynh trưởng.”

Lời vừa dứt, hắn liền không thèm nhìn Chử Tâm Song thêm một cái, tựa như quan hệ giữa hai người thật sự đã chấm dứt.

"Ngũ muội, muội thật sự tin rằng mình có thể trở thành Hoàng hậu sao?" Chử Văn Tiên lạnh giọng hỏi người muội muội khác của mình, muốn biết câu trả lời của nàng ta.

Nghe vậy, Chử Tâm Nguyệt hít sâu một hơi, trên gương mặt thanh tú thoáng lộ vẻ do dự.

"Tam ca, huynh đừng quên lời phụ thân và bá phụ dặn dò trước khi đi, Bệ hạ không thật sự g.i.ế.c muội, muội... cảm thấy không chỉ là vì nguyên nhân của tổ mẫu, gương mặt này của muội và cô mẫu sinh ra thật sự quá giống nhau. Nếu có thể dưỡng bệnh trong cung, có lẽ muội sẽ biết được rốt cuộc có tác dụng hay không, đáng tiếc." Nàng ta khẽ thở dài, sinh ra với gương mặt này đã định sẵn sẽ không tầm thường, cho dù phải làm bạn với cái chết, sức hấp dẫn của ngôi vị Hoàng hậu đối với nàng ta cũng chưa bao giờ giảm bớt.

Khi lời đồn đại ồn ào náo nhiệt, nàng ta đương nhiên cũng động tâm tư, không chỉ riêng nàng ta, ngay cả tổ mẫu chẳng phải cũng...

"Nhưng mà, Bệ hạ đã hạ chỉ lập Hậu, vị Dư cô nương kia y thuật cao siêu, chữa khỏi bệnh đau đầu của Bệ hạ, ngôi vị Hoàng hậu nàng ta cũng xứng đáng." Khi nói những lời này, Chử Tâm Nguyệt ít nhiều có chút không cam lòng, nếu nàng ta không nghe lời huynh trưởng mà ở lại trong phủ, mà là vào cung dưỡng thương, liệu mọi chuyện có khác đi không.

"... Là ta không đúng, tất cả đều là lỗi của ta." Nghe được suy nghĩ thật sự của nàng ta, m.á.u trong người Chử Văn Tiên như đông cứng lại, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.

Chử gia lang quân từng được mọi người ca tụng ngày xưa, hôm nay đã trở thành kẻ tàn nhẫn vô tình liên lụy đến người thân trong lòng họ, họ không cam lòng, họ oán hận.

Đây cũng là điều hắn nên lường trước được.

Lúc xoay người rời đi, Chử Văn Tiên không khỏi lại nghĩ đến thiếu nữ đưa hương cho hắn trong mưa, hắn trầm giọng để lại một câu: "Hương an thần mà Dư thị nữ chế tạo quả thật không tệ, sau này ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nghi ngờ nàng ta nữa."

***

Trong Kiến Chương cung, Dư Yểu không còn hứng thú chế hương nữa, nhưng nàng vẫn trốn trong phòng thuốc nhỏ được xây dựng cho mình, như thể chỉ cần làm vậy là có thể không đối mặt với hiện thực.

Đương nhiên, còn có thể không đối mặt với Tiêu Diễm.

Bởi vì nàng dường như có thể cảm nhận được một luồng nguy hiểm bị kìm nén trong người hắn, Dư Yểu sợ rằng nếu mình không tìm việc gì đó chính đáng để làm, có thể sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này.

Ánh mắt hắn nhìn nàng quá nóng bỏng quá mãnh liệt, Dư Yểu căn bản không chịu đựng nổi.

Trốn trong phòng thuốc chế hương, nàng có thể có được một cơ hội thở dốc. Mặc dù trong đầu có một giọng nói bảo nàng rằng đây chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người, như một con cá nhỏ trốn trong khe đá.



Suốt một buổi chiều, Dư Yểu cặm cụi chế tạo rất nhiều bánh hương và viên hương, may mắn là khi ánh chiều tà buông xuống, thị vệ Đại Ngưu bên cạnh nàng đã mang theo nha hoàn Lục Chi đến.

"Cô nương, hu hu hu, nô tỳ lo lắng cho người quá." Lục Chi vừa nhìn thấy nàng, như thể đã xa cách nàng rất lâu, kích động vừa khóc vừa cười.

Dư Yểu mím môi, trong lòng lại có chút chột dạ, kỳ thật nàng ở một mình trong cung là được rồi, Lục Chi cũng ở đây, nàng muốn rời đi lại càng thêm khó khăn...

Hoàng hậu, nàng thật sự muốn làm Hoàng hậu sao?

"Được rồi, ta không sao, ngoại tổ mẫu, Đới bà bà bọn họ có khỏe không?" Trong lòng Dư Yểu hoang mang cũng càng thêm khó chịu, nhưng ngoài mặt lại không để lộ ra, dỗ dành Lục Chi, lau nước mắt cho nàng ta, rồi quay đầu nhìn thị vệ Đại Ngưu.

Đối diện với hắn, Dư Yểu ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nói rằng tháng này có thể không đưa được tiền công cho hắn, phải đi tìm Đới bà bà lấy, hiện tại trên người nàng toàn là đồ trong cung, không có bạc.

"Thuộc hạ biết rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc phát tiền công, còn mười ngày nữa, thuộc hạ sẽ đến chỗ Đới bà bà." Ngụy Bân tính toán thời gian, thành thật trả lời.

Nghe vậy, Dư Yểu sửng sốt một chút, nàng còn tưởng rằng bọn họ không làm thị vệ nữa.

"Đại Ngưu, ngươi cũng không đưa ta đến nha môn, còn muốn tiền công của ta!" Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, thị vệ đều có thể trở về Dư phủ, nàng lại không thể.

"Lấy tiền công của cô nương, thuộc hạ và những người khác sẽ giúp cô nương làm việc như trước, bất kể trong cung hay ngoài cung." Đối mặt với lời oán trách của nàng, vẻ mặt chất phác của Ngụy Bân biến đổi, thêm vài phần nghiêm túc.

Có lẽ đây mới là lý do hắn có thể vào được cung điện này, nếu không Bệ hạ sẽ không để hắn bước vào một bước.

Lê Lang tướng Lê Tùng, sao lại là nhân vật lợi hại nhất trong Vũ Vệ quân, tâm phúc của Bệ hạ chứ? Hắn để Ngụy Bân tốn công sức đưa Lục Chi vào cung chính là vì muốn truyền đạt câu nói này cho Dư Yểu, sau lưng nàng không phải không có ai.

Dư thị nữ thành Tô Châu, tuy không có cha mẹ và gia tộc hùng mạnh làm chỗ dựa, nhưng sau lưng nàng có một vị Lang tướng Vũ Vệ quân và một vị Phó tướng ủng hộ.

Ngôi vị Hoàng hậu không đáng sợ, nàng có thể ngồi rất yên tâm.

"Giúp ta làm việc," Dư Yểu lẩm bẩm, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, vẫn không từ bỏ ý định, "Vậy Đại Ngưu, ngươi có thể giúp ta điều tra xem có bao nhiêu người không muốn ta làm Hoàng hậu không? Những người đó phản đối thì có tác dụng gì không?"

Trong kinh thành, nhất định có rất nhiều người không hài lòng với việc nàng, một nữ nhi nhà thương nhân làm Hoàng hậu.

Tiêu Diễm ở ngoài điện nghe thấy nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, bỗng nhiên bước vào.

"Trẫm đã chọn xong ngày lành tháng tốt, ngày kia, còn có mùng sáu tháng sau đều là ngày tốt, tiểu khả ái, nàng chọn một ngày đi."

Hắn mỉm cười, chính là muốn ép nàng phải lựa chọn, ngoài việc chọn hắn, nàng không còn con đường nào khác.

Đại hôn! Nhanh quá!

Gương mặt nhỏ nhắn của Dư Yểu nhăn lại, đây bảo nàng làm sao lựa chọn?

Sau đó nàng len lén liếc nhìn hắn, thấy hắn dùng ánh mắt hung dữ sắc bén nhìn chằm chằm mình, trong lòng giật thót, nhỏ giọng lẩm bẩm chọn ngày mùng sáu tháng sau.

"A, mùng sáu tháng sau, tiểu khả ái quả nhiên tâm linh tương thông với trẫm, trẫm cũng rất thích ngày này. Xem ra, những trình tự như nạp thái vấn danh phải nhanh chóng để Lễ bộ lo liệu rồi." Người đàn ông mỉm cười cầm lấy một cái bánh hương nàng làm, bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Ngày mai lâm triều, hắn quyết định rồi, phải chia những bánh hương viên hương này của tiểu khả ái cho đám lão già trong triều, để bọn họ biết, Hoàng hậu mà hắn chọn lựa vừa lòng hắn đến mức nào, cũng là kiểu mà đám lão già này có dạy thế nào cũng không dạy được.

Tiêu Diễm quá muốn khoe khoang, nhất là đối với đám đại thần suốt ngày nói đạo lý luân thường.

Nhìn xem, tiểu khả ái của hắn, lợi hại biết bao! Không chỉ thường xuyên khuyên hắn siêng năng lâm triều đừng tàn sát bừa bãi, còn biết chế hương b.ắ.n cung, ngay cả việc tiêu diệt hải tặc cũng không hề e ngại.

Hoàng hậu của hắn, tương lai nhất định là một vị hiền hậu lưu danh sử sách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.