Dư Yểu học pha trà rất thuận lợi, chủ yếu là vì Thường Bình là một người thầy kiên nhẫn, mỗi bước đều giảng giải vô cùng rõ ràng, hơn nữa trà và dụng cụ dùng để luyện tập đều là loại tốt nhất, rất dễ dàng pha được nước trà trong mà vị lại vừa phải.
Dư Yểu cũng là một học trò chăm chỉ, nàng hiểu rõ điểm yếu của mình, nên mấy ngày nay trên thuyền đều tranh thủ học hành, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã ra dáng ra hình.
Nàng bưng chén trà đã pha xong đến trước mặt vị hôn phu, Tiêu Diễm nhận lấy nhấp một ngụm, khó có khi khen ngợi một câu, “Không tệ.”
Dư Yểu vui vẻ xong lại hào hứng muốn đi học ném còn với Thường Bình, cầm kỳ thi họa không phải ngày một ngày hai là luyện thành, mấy ngày trên thuyền này cũng không đủ.
Nhưng lần này Tiêu Diễm lại lắc đầu với nàng, giả vờ như vô tình liếc nhìn Thường Bình, chậm rãi nói, “Học ném còn chẳng có gì thú vị, các tiểu thư khuê các ở kinh thành đã không còn hứng thú với trò này nữa rồi.”
Nghe vậy, Dư Yểu hơi ngạc nhiên, nàng biết đến ném còn là từ Dư Dung, sau khi học được Dư Dung đã khoe khoang với nàng rằng ném còn là kỹ năng mà chỉ có tiểu thư khuê các mới tinh thông, vậy mà giờ lại lỗi thời rồi sao?
Đúng rồi, thành Tô Châu cách kinh thành đến ngàn dặm, những thứ được ưa chuộng ở kinh thành có khi phải mất đến mấy năm mới truyền đến Tô Châu.
Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709580/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.