Vị hôn phu có lẽ vì ngồi xe ngựa quá lâu nên không thoải mái, đang nằm nghiêng trên trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần.
Đôi mắt đen sâu thẳm khép lại, hàng mi dài và cong in bóng xuống mí mắt.
Dư Yểu len lén nhìn thêm hai lần, bước chân nhẹ nhàng đi theo Thường Bình vào trong, bên trong khoang thuyền dường như khác với nhận thức của nàng, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy mắt mình không đủ dùng.
Đầu tiên là đi qua một khoang thuyền lớn đến kỳ lạ, màn che dày đặc, tầm nhìn tối tăm.
Dư Yểu chăm chú nhìn, nhưng xuyên qua lớp màn che lại không thấy gì cả.
"Dư cô nương, chính là nơi này rồi." Thường Bình vòng qua một tấm bình phong, chỉ vào một căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng, mỉm cười nói với nàng.
Dư Yểu vội vàng kéo sự chú ý từ tấm màn kỳ lạ kia trở lại, nàng đánh giá một lượt nơi này, không quá lớn, một chiếc giường bằng gỗ tử đàn đặt lặng lẽ ở đó, bên giường còn có một chiếc bàn đọc sách, cửa sổ cách đó không xa hé mở một khe hở, gió biển mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào.
Quan trọng hơn là, Dư Yểu phát hiện trên bàn đọc sách có hai chậu U Lan đang nở rộ.
Nàng cảm thấy thật khó tin, tiến lại gần mới nhận ra U Lan sống động như thật này lại được làm bằng ngọc bích.
Dư Yểu rất thích căn phòng nhỏ yên tĩnh và đầy nắng này, trong đầu dần dần quên đi sự tò mò về thứ sau tấm màn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709566/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.