Trả lại một nửa gia sản cho Dư Yểu chẳng khác nào cắt đi miếng thịt trên người bà ta, đó là cả một gia tài khổng lồ mười vạn lượng chứ không phải mấy trăm mấy ngàn lượng bạc vụn.
Vương thị sao có thể cam tâm.
"Mẫu thân, người xem, mới có bao lâu, ca ca và phụ thân đều hướng về phía Dư Yểu rồi." Dư Dung cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nàng ta chính là nhìn Dư Yểu sống tốt không được, bởi vì trong tiềm thức nàng ta cảm thấy Dư Yểu chỉ là một cô nhi mất cha mất mẹ.
Nhưng nói thật, nếu Dư Yểu trở nên bơ vơ không nơi nương tựa, ba bữa cơm cũng không có, nàng ta cũng không vui.
Dư Dung chỉ hy vọng mình mới là người sống oanh liệt nhất, nổi bật nhất trong số các nữ nhi nhà họ Dư, những người khác đều không được phép cướp mất hào quang của nàng ta.
"Yểu nương nói cho cùng vẫn là nữ nhi, gia sản Tam đệ để lại đều cho nàng ấy, nàng ấy cũng không giữ được. Chi bằng để ta và lão gia giúp nàng ấy giữ một nửa, ngày sau nàng ấy ở Quốc công phủ đứng vững gót chân, chúng ta cũng có cớ qua lại với nàng ấy." Vương thị dẫn con gái bước vào cửa, sắc mặt khó coi đã thu lại.
Bà ta đương nhiên sẽ không cứng rắn phản bác nói bạc không thể trả lại, mà là uyển chuyển nói rõ thời gian còn dài, về sau qua lại với Quốc công phủ, số bạc bọn họ bỏ ra chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709558/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.