[Để tôi làm.] Như bữa trước, anh lấy mảnh vỡ vỏ sò trên bờ biển, cầm một con tôm hùm dùng sức cậy một cái ở chỗ nào đó, rồi nhúng vào trong nước, sau đó anh dễ dàng rạch một đường trên thân tôm, bất kể con tôm xanh đang gắng sức giãy giụa, anh dùng hai tay tách ra, dễ dàng lột vỏ cứng bên ngoài.
Sức hấp dẫn của thức ăn lớn hơn cả sự đồng cảm mà cô dành cho chúng, bơi lội trong nước từ sáng sớm cho đến tận trưa, bụng cô đã sớm kêu vang. Cửu Âm mặc niệm một tiếng A di đà phật, đồng thời lấy một con dao cắt con tôm thành miếng nhỏ bỏ vào bát salad lớn rồi trộn đều.
[Đây là thức ăn của loài người?] Vỏ tôm hùm trên tay anh bị ném xuống biển, anh nghiêng người cúi đầu nhìn một mớ hỗn hợp có lòng đỏ trứng sềnh sệt cũng không phân biệt được đó là cái thứ gì. [Có vẻ như… rất hỗn tạp.]
[Đây là món salad. Gồm có khoai tây, dưa leo, cà rốt, rau xà lách, bắp, ớt… Còn có một chút dầu ô liu, hạt tiêu, nước cốt chanh, lòng đỏ trứng,… Anh muốn nếm thử không?]
[Được.]
Vừa dứt lời, Ngả Thụy Tư không trông thấy cái dĩa mà cô đưa đến bên môi mình, anh cúi đầu thè lưỡi ra liếm, bất cẩn liếm đầu ngón tay Cửu Âm một vòng.
Hả? Hả hả hả!?
Dây thần kinh dày đặc trên đầu ngón tay bị kích thích bởi đầu lưỡi liếm vòng quanh của anh, cảm giác man mát, mềm mại đó truyền đến đại não. Tấm lưng cô cứng đờ, suýt chút nữa làm rơi bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu/134914/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.