Mạc Lệ Á cẩn thận tránh chỗ lần trước gặp được Hoàng Dược Sư, theo một chỗ nước cạn khác đi lên, vừa rời khỏi nước biển, đuôi cá của nàng liền biến thành một đôi chân thon dài, trên người chỉ quấn quanh rong biển, tóc đen tuỳ ý rối tung, thật dài kéo đến gót chân sau, nàng chưa bao giờ đi bằng hai chân qua, cho nên chưa bước lên một bước liền ngã sấp xuống, bàn tay nhỏ bé trắng nõn xẹt qua hòn đá, lập tức bị rạch thành một vết thương dài nhỏ, đau đớn làm Mạc Lệ Á phải cố nén mới không làm nước mắt rơi xuống.
– Ngươi bị thương?
Đôi mắt Mạc Lệ Á hồng hồng nhìn người tới, dĩ nhiên là Hoàng Dược Sư, nàng sợ hãi muốn chạy về biển, nhưng lại bị hắn nắm cổ tay lại.
Nhìn miệng vết thương trên tay nàng, trong lòng Hoàng Dược Sư không khỏi căng thẳng, đôi mày lạnh lùng nhăn chặt hơn, không nói gì liền lấy chai thuốc trong người ra, đem thuốc bột đều rắc lên trên vết thương, máu lập tức ngừng chảy.
– Cám ơn. – Mạc Lệ Á cảm thấy hai má đã hồng lại nóng không chịu được, nhanh chóng nói lời cảm ơn.
– Ngươi là ai, làm sao lại đến đảo Đào Hoa được? – Hoàng Dược Sư lạnh lùng hỏi.
– Ta gọi Mạc Lệ Á, không biết vì sao khi tỉnh lại liền ở tại chỗ này. – Mạc Lệ Á thành thật trả lời.
– Nơi này không phải ai cũng có thể đến, để ta phái người đưa ngươi đi. – Hoàng Dược Sư đè ép ý nghĩ giữ nàng lại trong đầu kia xuống, tuyệt tình nói.
Mặc dù trong lòng Mạc Lệ Á đã sớm biết hắn lạnh lùng, nhưng vẫn bị lời nói lạnh như băng này làm bị thương như cũ, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi:
– Có thể cho ta ở lại được không, ta không có chỗ để đi.
Nhìn Mạc Lệ Á lạnh run, Hoàng Dược Sư nhếch môi, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cởi áo ngoài phủ lên cho nàng.
– Muội là ai? – Tuy rằng đã đoán được người mặc váy hồng tất nhiên là Hoàng Dung, nhưng Mạc Lệ Á vẫn hỏi.
– Muội gọi Hoàng Dung, đây là phụ thân muội, nhân nghĩa Đông Tà Hoàng Dược Sư, nơi này là đảo Đào Hoa. – Hoàng Dung không kiêng kị trả lời.
– Ta không có chỗ để đi, các người có thể cho ta ở lại được không? – Mạc Lệ Á nhìn Hoàng Dược Sư, hy vọng từ trong miệng hắn nghe được lời nói muốn giữ nàng lại.
– Vừa lúc muội không có người chơi cùng, vậy tỷ tỷ cùng chơi với muội đi! – Hoàng Dung nhìn phụ thân của mình, hai mắt vụt sáng lên cầu xin.
– Tuỳ con. – Hoàng Dược Sư không nói cái gì nữa, tuy rằng tự giác không hợp quy củ, nhưng nếu nữ nhi đã mở miệng, vậy cũng không có biện pháp nào, chính mình tận lực xem nhẹ ý tưởng sâu trong lòng.
– Như vậy chúng ta đi thôi! – Hoàng Dung nắm chặt tay Mạc Lệ Á, muốn cho nàng đi cùng chính mình.
Mạc Lệ Á vừa đứng thẳng, còn chưa bước chân ra liền ngã xuống, may mà Hoàng Dược Sư nhanh tay lẹ mắt đỡ được thắt lưng nàng, thế này mới tránh được một lần tiếp xúc thân mật cùng mặt đất nữa.
– Thật xin lỗi, chân của ta đột nhiên mềm nhũng, nhất thời không có cách nào đi đường. – Mạc Lệ Á đỏ mặt dựa vào trong lòng Hoàng Dược Sư nhỏ giọng nói.
Hoàng Dược Sư không lại nói vô nghĩa, lưu loát ôm nàng lên, thi triển khinh công tuyệt thế, không tới nửa khắc đã tiến vào phòng khách, Hoàng Dung cũng vui vẻ cùng nhau đi vào, vẫn rất ngạc nhiên nhìn Mạc Lệ Á như cũ, nàng còn chưa bao giờ gặp qua người ngoài đảo, chẳng lẽ tất cả mọi người bên ngoài đều xinh đẹp vậy sao, nhất là tỷ ấy thế nhưng không mặt y phục, tóc lại rất dài.
———- Phân cách tuyến ———-
Đảo mắt đã đến hôm nay, sau khi Hoàng Dược Sư ôm mình vào phòng liền chưa từng xuất hiện qua, tiểu Hoàng dung mười tuổi lại thường xuyên đến tìm mình chơi, Mạc Lệ Á ngồi ở trên đá ngầm, nhìn biển lớn trầm tư, một chút cũng không chú ý phía xa xa có đôi mắt sáng rực đang nhìn chính mình chằm chằm.
– Phụ thân, nói cho người một bí mật, Mạc Lệ Á tỷ tỷ không ăn cái gì cả, con thấy tỷ ấy nhiều nhất cũng chỉ uống một chút nước. – Hoàng Dung nhỏ giọng nói.
– Không ăn cái gì? – Hoàng Dược Sư nhìn nữ nhân ngồi trên đá ngầm xa xa, gầy đến mức giống như gió thổi một chút liền có thể bay, có lẽ đầu bếp làm không hợp khẩu vị của nàng đi.
– Dạ, mỗi lần đồ ăn đưa lên, con đều thấy tỷ tỷ đem đổ xuống biển, thật nhiều cá đến ăn a, tỷ ấy còn có thể hát rất hay, chỉ là không biết tỷ đang hát cái gì. – Hoàng Dung líu ríu làm rõ Mạc Lệ Á không giống người thường.
– Làm nàng không ăn, đói chết cũng là chuyện của nàng ta! – Tuy rằng trong lòng có chút không nỡ, nhưng Hoàng Dược Sư vẫn mạnh miệng như cũ nói.
– Để buổi tối hôm nay Dung Nhi xuống bếp làm đồ ăn ngon đi! Phụ thân muốn ăn cái gì?
– Tuỳ con. – Hoàng Dược Sư thản nhiên trả lời.
– Đi thôi, thuận tiện phụ thân cũng dạy con món ăn mới. – Hoàng Dung không chờ Hoàng Dược Sư trả lời liền lôi kéo tay hắn, đi về hướng phòng bếp.
———- Phân cách tuyến ———
– Ách nô (đầy tớ bị câm trong đảo),đi gọi Mạc tỷ tỷ đến, nói là hôm nay cùng ăn cơm với phụ tử chúng ta. – Hoàng Dung bưng con gà chính mình mới làm vui vẻ nói.
Chỉ mới trong chốc lát, ách nô liền trở về khoa tay múa chân nói không có tìm được Mạc Lệ Á, Hoàng Dược Sư vừa ngồi vào chỗ của mình trong lòng liền bắt đầu bối rối, tuy rằng Dung Nhi đã dạy cho nàng cách ra khỏi trận pháp hoa đào, chỉ mong không phải bị nhốt bên trong lúc trời tối, kia nhưng là rất nguy hiểm.
– Vậy để Dung Nhi đi tìm! – Hoàng Dung nhảy xuống ghế dựa liền chạy như bay về phía ngoài cửa.
Đồ ăn đã muốn lạnh, nhưng vẫn không nhìn đến bóng dáng của nàng cùng nữ nhi, Hoàng Dược Sư đã muốn không kiên nhẫn chờ đợi nữa, vừa đứng lên, liền thấy Hoàng Dung vẻ mặt đỏ bừng chạy vào.
– Phụ thân, Mạc tỷ tỷ không có ở trên đảo. – Hoàng Dung có chút thở hổn hển nói.
– Không ở trên đảo, vậy có mang theo cái gì không? – Giọng điệu Hoàng Dược Sư cũng chó chút vội vàng bối rối.
– Không có, bộ đồ mới thường dùng cùng các vật phẩm bên người một cái cũng không thiếu, ách nô đã tìm kiếm hết, nói là cái gì cũng chưa từng bị mất đi.
– Con dùng cơm trước đi, để phụ thân đi xem. – Hoàng Dược Sư nắm chặt ngọc tiêu, phi thân nhảy, chân không đạp đất liền dừng trong trận hoa đào, tinh tế xem xét, trong trận còn tốt không tổn hao gì, cũng không có dấu vết từng nhốt người. Hỏi hết tất cả các ách nô, đều khoa tay múa chân nói là đi bờ biển rồi chưa từng trở về, chẳng lẽ sau khi chính mình nhìn thấy nàng lúc chạng vạng, nàng liền rời đi sao. Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, chợt nghe thấy ở bờ biển rất xa truyền đến âm thanh chơi đùa, đúng vậy, là giọng nói của Mạc Lệ Á.
———- Phân cách tuyến ———-
– Đạt Lễ, trở về đi, ta rất khoẻ, chỉ là nếu như ta quá lâu mà không trở về đáy biển, như vậy sẽ chết, cho nên ta mới đi xuống chỗ sâu nhất dùng nước biển ngâm thân thể, ngươi không cần lo lắng. – Mạc Lệ Á vuốt ve Đạt Lễ đang bối rối, trấn an nói.
– Có ngư tộc nói nhìn thấy công chúa về đáy biển, Đạt Lễ còn tưởng rằng công chúa có gì phân phó, cho nên vội vàng đến xem, nếu công chúa bình yên vô sự, vậy Đạt Lễ cũng yên tâm. – Đạt Lễ quay quanh Mạc Lệ Á nhìn nửa ngày, thế này mới yên tâm.
Mạc Lệ Á quay vòng thân thể, làm cho đuôi cá động đậy theo sóng biển, tuy rằng đảo Đào Hoa rất đẹp, nhưng mà, nàng vẫn thích cảm giác bơi lội dưới biển hơn.
– Công chúa, đây là viên dạ minh châu ta mới tìm được dưới biển sâu, ngài cầm lấy đi chơi đi. – Đạt Lễ từ trong miệng nhổ ra một viên dạ minh châu to lớn mượt mà, nhẹ nhàng đặt trong tay Mạc Lệ Á.
– Viên dạ minh châu này giống như đúc viên ở trong cung điện của ta, thật trùng hợp a, đáng tiếc cái của ta đã vỡ nát nếu không có thể làm thành một đôi. – Mạc Lệ Á có chút hoài niệm nói.
– Đáy biển vẫn có một truyền thuyết, nói là nếu dạ minh châu ở trong tay người hữu duyên, liền có thể đạt thành ước mơ, có lẽ công chúa là người hữu duyên kia.
– Thật không, cám ơn ngươi Đạt Lễ, này thật sự là một phần lễ vật quý trọng. – Mạc Lệ Á yêu thích thưởng thức dạ minh châu không buông tay, ở dưới màn đêm, nó sáng lóng lánh như ánh mặt trời.
– Chỉ cần có thể được đến công chúa yêu thích, kia nó liền đáng giá, nếu không có chuyện gì, Đạt Lễ xin cáo lui. – Đạt Lễ hành lễ thật sâu rồi mới rời đi.
Mạc Lệ Á vui vẻ để dạ minh châu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, một chút cũng không chú ý bóng dáng xa xa, nàng chậm rãi bơi tới đằng sau một tảng đá ngầm, vừa rời khỏi nước, đuôi cá bảy màu liền biến thành hai chân, nàng lấy ra y phục đã sớm chuẩn bị tốt, cẩn thận kéo tóc dài ra khỏi thân thể, mặc lên y phục mới, chậm rãi đi về trong đảo, tuy rằng hai chân đi lại còn chưa được lưu loát, nhưng là sau nhiều lần luyện tập nàng cũng đã có thể đi chậm rãi, không hề chỉ một lát liền ngã xuống.
Hết