Chương trước
Chương sau
Đặc công liên minh IOA thân phận công khai không thể tự mình xuất cảnh, Bạch Sở Niên cũng không thể dễ dàng rời khỏi phạm vi thế lực của Liên minh. Hắn và Rimbaud không giống nhau, hắn làm việc cho Liên minh, được liên minh bảo vệ cao độ, trước đó sau khi xảy ra sự kiện bắt giữ ở nhà tù quốc tế thì bộ phận kỹ thuật liên minh đã vì Bạch Sở Niên tiêu trừ tất cả hồ sơ giám sát và dấu vết ra vào, lãnh đạo liên minh cũng tự mình đàm phán với nhà tù quốc tế, mạnh mẽ ngăn cản hoạt động bắt giữ mục tiêu này, khiến cho nó không giải quyết được, sau đó để cho Bạch Sở Niên trở lại đảo Nha Trùng hoàn toàn khép kín tránh nguy hiểm. Chỉ có Liên minh IOA mới có thể cung cấp cho sự bảo vệ chu đáo như vậy.
Nhà tù quốc tế đặt mục tiêu lên người Rimbaud, cũng không phải bọn họ cho rằng giá trị của Rimbaud cao hơn Bạch Sở Niên, mà là cái giá cho việc bắt giữ Bạch Sở Niên là quá lớn, đây là một cuộc làm ăn thua lỗ.
Rimbaud thì khác, nhân ngư này lấy thân phận thủ lĩnh tộc quần gia nhập IOA, bản chất là một cuộc hợp tác giữa hai thế lực, liên minh sẽ không can thiệp vào tự do Rimbaud trở về nơi xuất xứ. Huống hồ Rimbaud đi đường biển sẽ rất an toàn, anh có thể lẻn vào đáy biển sâu nhất, hơn nữa còn bơi với tốc độ ánh sáng, thăm dò tàu ngầm và ngư lôi đối với anh mà nói tác dụng rất nhỏ, trên lý thuyết an toàn rất cao, trải qua một phen phân tích, Bạch Sở Niên hơi yên lòng.
Hai tuần nay hắn vẫn luôn theo dõi chặt chẽ động tĩnh của biển Caribe, bộ phận kỹ thuật một thời gian trước phân ra mấy tiểu đội bí mật đi khắp nơi trên thế giới, địa điểm nhiệm vụ của Đoàn Dương là ở Jamaica, dưới sự bảo hộ của các thành viên tổ đặc công bí mật lắp đặt một nhóm thiết bị tín hiệu mini mới từ Kingston có thể giám sát tế bào theo dõi do Hàn Hành Khiêm nghiên cứu và phát triển, nếu cơ thể thí nghiệm bạch tuộc kia thật sự đến caribe thì thiết bị giám sát sẽ nhận được tín hiệu chính xác.
Hôm nay không sắp xếp lớp học chiến đấu, trong lớp học chiến đấu lớn như vậy chỉ có vài học sinh chủ động tăng cường huấn luyện, huấn luyện viên lớp cách đấu Đới Ninh nhàm chán ngồi ở quầy bar uống cocktail, nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè, Hồng Giải đang khoe video thao tác thiên tú đắc ý của mình, miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Cướp học sinh của tôi còn dám khoe khoang, tức chết tôi, tức chết tôi, tôi chúc cậu ra ngoài kẹt chân!"
Các huấn luyện viên thỉnh thoảng cũng sẽ đến chỗ Đới Ninh để tìm niềm vui.
Bạch Sở Niên tựa vào lan can dây đai bảo vệ quấn dây đai bảo hộ lỏng lẻo vén áo thun lên lau mồ hôi. Học viên huấn luyện góc cạnh nhao nhao nhịn không được liếc về phía bụng hắn.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen không cổ tay, hoa văn cá màu xanh lạnh trên cánh tay còn chưa biến mất, nhưng màu sắc cũng nhạt hơn lúc Rimbaud mới cắn lúc trước rồi, trong thời kỳ trưởng thành, tin tức tố càng thêm nồng đậm, bởi vậy dấu hiệu lưu lại cũng lâu dài hơn.
Hàn Hành Khiêm tựa vào góc nghiêng của hắn, kính mắt nhàn rỗi ở trong tay, hắn vẫn khoác áo khoác ngụy trang lên trên cùng, trên người cũng không có đổ mồ hôi nhiều nhưng ngực phập phồng kịch liệt cùng chiếc sừng trắng bị bức đỉnh xuất ra trán cho thấy kết quả của trận đối luyện này, alpha cao cấp bị buộc phải biểu lộ một bộ phận mô phỏng thì chứng minh kích hoạt cơ chế bảo hộ tự thân.
Bạch Sở Niên từ trong hộp đựng đồ lấy ra một chai nước khoáng lắc lư cặn đá, vừa rót vào miệng vừa đi đến bên cạnh Hàn Hành Khiêm, hai tay đặt bên lan can, đưa nước đá cho hắn.
Hàn Hành Khiêm từ bên cạnh lấy ly giữ nhiệt, vặn nắp uống một ngụm nước ấm.
Hai người liếc nhau một cái, khinh thường lẫn nhau.
"Thật nhàm chán. Có gì mới mẻ gần đây ở bên ngoài không?" Bạch Sở Niên uống nước đá xong, bóp phẳng chai, dùng ngón tay chơi đùa.
"Có." Hàn Hành Khiêm cầm ly giữ nhiệt, xoay người tựa vào bên lan can: "Thuốc HD mà cậu lấy về từ trong phòng nhỏ trong ngôi nhà Kim Tự Tháp chúng tôi đã kiểm tra chính xác."
Thí nghiệm số 324 đã chuẩn bị một phần giải thưởng lớn cho người chơi bước ra khỏi căn nhà của hắn trong vòng 24 giờ, khóa trong hộp mật mã bên trong đặt một cái hộp nhiệt màu bạc được Bạch Sở Niên mang về, trong hộp nhiệt có một thuốc HD (horizontal development),tác dụng là sau khi tiêm ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một loại khả năng đồng sinh vĩnh viễn.
"HD phát triển theo chiều ngang dược tề thưa thớt hơn nhiều so với thuốc xúc tiến AC, bởi vì việc tinh chế nguyên liệu trong đó rất khó khăn và tốn thời gian, chúng tôi tính toán từ góc độ nguyên liệu và kỹ thuật, cho rằng toàn bộ viện 109 hiện nay có thể chế tạo tối đa hai nhánh."

Bạch Sở Niên đối với viện nghiên cứu ấn tượng sâu sắc hơn một chút, đối với thực lực kỹ thuật của bọn họ rất hiểu rõ, bởi vậy không phải rất tin tưởng ước tính của hội y học.
"Việc này đã qua lâu như vậy, viện nghiên cứu muốn tiếp tục xây dựng cũng kịp, dù sao có nhiều thế lực như vậy đều muốn cung cấp tiền cho bọn họ."
"Không nhất định." Ngữ điệu Hàn Hành Khiêm lạnh nhạt: "Chúng ta ở trong thành phần tác dụng cơ bản của nó phát hiện ra DNA của cậu."
Bạch Sở Niên nhíu mày một chút, theo bản năng đi vào trong túi lấy hộp thuốc lá.
"Hãy cẩn thận, cậu là một trong những nguyên liệu thô." Hàn Hành Khiêm nói: "Chỉ cần cậu còn sống thì viện nghiên cứu sẽ không dễ dàng buông tha cậu như vậy, nhà tù quốc tế âm thầm tập kích cũng có thể là họ đang thăm dò đấy."
"Có điều là ba năm trước bọn họ chịu buông tha cho cậu, nói không chừng đã bảo tồn đủ số liệu nhân bản, có lẽ cậu đối với bọn họ đã không còn giá trị, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận."
"Hơn nữa người cung cấp thông tin liên minh ở lại nhà tù quốc tế đã gửi một báo cáo kiểm tra trở lại, nói rằng trong cơ thể 324 không phát hiện thành phần của thuốc HD."
"Nhưng trong rương trống rỗng chỉ có một cái, nếu 324 không dùng nó thì cái kia ở đâu?" Bạch Sở Niên nhớ lại chi tiết căn nhà Kim Tự Tháp một lần nữa, lúc ấy hắn cho rằng tự sao chép của 324 là khả năng đồng sinh xuất hiện sau khi tiêm thuốc HD, hiện tại xem rồi, rất có thể ngay cả năng lực tự sao chép cũng là hắn bắt chước."
"Hắn đang bắt chước ai..." Bạch Sở Niên không có đầu mối.
TV đa góc độ trên đỉnh đầu bắt đầu chiếu tin tức buổi trưa, tiêu đề hôm nay so với những câu chuyện trước đây không đau không ngứa nhưng thu hút sự chú ý của mọi người rất nhiều.
[Hiệp hội Bảo tồn Đại dương tìm thấy nhân ngư ở Vịnh Honduras, Caribe]
Tinh thần Bạch Sở Niên chấn động, cầm lấy điều khiển từ xa bật lớn âm lượng, ngồi trên mặt đất chăm chú quan sát. Hàn Hành Khiêm uống một ngụm nước, dựa vào lan can khẽ ngẩng đầu nhìn chăm chú màn hình.
Phóng viên đang phỏng vấn các thành viên của hiệp hội trên tàu, có thể thấy thời tiết rất kém, còn có sóng biển, mọi người trên boong tàu muốn đứng vững phải nắm lấy cột buồm hoặc lan can.
Ở phía xa nhất của ống kính, biển bị ngập lụt bởi thủy triều đỏ của rong biển, mặt nước được trộn lẫn với xác chết thối rữa của cá và động vật trôi nổi, trông vô cùng bẩn thỉu. Biển bẩn đến không chịu nổi ở giữa trung lập có một tảng đá ngầm, một nhân ngư tóc vàng với ánh sáng tối màu xanh đậm ngồi trên rạn san hô đang cô đơn nhìn xuống biển không có điểm cuối.
Đầu đuôi của nhân ngư đặt trong nước biển, các nhà khoa học đi cùng phát hiện ra một cảnh kỳ diệu, lấy đầu đuôi nhân ngư làm trung tâm, bán kính cách đó ba mét của nước đã khôi phục lại màu xanh rõ ràng khiến người ta có thể nhìn thấy đáy, thực sự không thể tin được.
Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm nhân ngư trong ống kính lắc lư.
Đó là Rimbaud.

Ống kính chỉ có thể chụp được sườn mặt Rimbaud, anh một mình ngồi trong tịnh thổ duy nhất của biển bẩn, giống như thần hàng lâm thế gian, mặt trời u ám che khuất tầng mây che khuất trên mặt anh rơi xuống một tầng ánh sáng thánh khiết cô tịch.
Cảm giác nặng nề lập tức tràn ngập trong đầu Bạch Sở Niên. Mỗi lần Rimbaud gọi hắn một cách thân mật là "Jideio", hắn luôn đối xử với anh với sự tức giận và thờ ơ, như chính Rimbuad đã nói, Jideio là một cách gọi ấm áp, có nghĩa là bao gồm các thành viên trong gia đình.
Rimbaud lúc đó đại khái sẽ cho rằng mình không muốn trở thành thân nhân của anh. Rõ ràng anh là một vị vua của biển cả, nhưng giờ đây lại ngồi đó nhưng giống như một người vô gia cư.
Phóng viên phỏng vấn các nhà khoa học Nga trong ống kính hào hứng nói: "Bảy mươi năm trước, người tiền nhiệm của chúng tôi đã quan sát anh ta ở giữa Thái Bình Dương, nhưng với thiết bị lạc hậu và môi trường khắc nghiệt nên đã không thể theo dõi quan sát liên tục được. Lúc ấy anh ta đang dẫn dắt tộc nhân ngư di chuyển, có thể từ thái độ của những nhân ngư khác đối với anh ta chúng ta có thể nhìn ra được rằng anh ta là vua của tộc quần nhân ngư đó."
"Nhưng từ lần quan sát đó anh ta đã biến mất, sau đó trong tộc nhân ngư chúng tôi quan sát được đều không có bóng dáng của anh ta. Bây giờ chúng tôi lại phát hiện ra anh ta. Rất nhiều người trong chúng tôi chỉ nhìn thấy mỹ mạo của anh ta trong tư liệu hình ảnh, thật không nghĩ tới lần này lại có thể gặp lại anh ta trong hiện thực."
"Chúng tôi đã nhiều năm nghiên cứu và phát hiện, loại sinh vật thần bí này có năng lực thanh lọc hải vực, nhưng anh tanl đã ngồi trên rạn san hô 96 tiếng rồi, chậm chạp cũng không có động tác chuẩn bị xuống biển."
"Rõ ràng chỉ cần anh ta xuống biển, hết thảy vấn đề về hải vực xấu đi liền toàn bộ sẽ được giải quyết, nhưng vị vua này của chúng ta tựa hồ có ý nghĩ của mình, anh ta cũng không muốn làm như vậy, anh ta dường như đang chờ đợi cái gì đó." Các nhà khoa học nói to trước tiếng gió trên biển: "Bây giờ chúng tôi sẽ cố gắng để anh ta đi bằng thuyền, khuyến khích anh ta đi xuống rạn san hô và cứu thần dân của mình và xem liệu nó có thành công hay không."
"Rimbaud đang làm gì vậy..." Bạch Sở Niên không chú ý tới lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, hắn nín thở, ánh mắt càng thêm chuyên chú.
Các thành viên của Hiệp hội bảo tồn Đại Dương lái thuyền cẩn thận đến gần rạn san hô nơi Rimbaud nằm rồi dùng một cây gậy bông cố gắng đẩy Rimbaud xuống nước vừa đẩy vừa tránh cho anh không bị chấn thương và sợ hãi.
Rimbaud nhàn nhạt quay đầu lại, trong mắt lam bảo thạch phản chiếu ra những nhân loại nhỏ bé lại cố gắng này, anh nhẹ nhàng giơ tay lên, một trận cuồng phong bao trùm sóng biển, phảng phất như một bàn tay vô hình đẩy thuyền của bọn họ ra xa.
Một nhà khoa học khác hét lên trong âm thanh ồn ào: "Amazing!"
Thấy những nhà khoa học kia thử lấy gậy gỗ bọc bông nhẹ nhàng xua đuổi Rimbaud, Bạch Sở Niên nhịn không được đứng lên, nhưng lại thấy bọn họ căn bản không chạm vào được một sợi tóc của Rimbaud, Bạch Sở Niên lại yên lòng ngồi trở về vị trí cũ, lấy điện thoại di động ra, hắn rất muốn nghe thanh âm của Rimbaud ngay lúc này. Sau đó mới nhớ ra Rimbaud đã để lại tất cả mọi thứ ở chỗ hắn.
Hàn Hành Khiêm cầm cốc giữ nhiệt, hai tay gác lên lan can đứng đó, hắn nở nụ cười một tiếng: "May đấy, bằng không Rimbaud đột nhiên lấy ra một cái điện thoại nghe điện mới gọi là amazing."
Nhưng Bạch Sở Niên vẫn gọi điện thoại.
Hắn gọi cho đài truyền hình.
"Alo, để phóng viên Đài Loan các người chuyển lời cho mấy lão nhân ngoại quốc trên thuyền, đừng có mà luôn lấy gậy đẩy Rimbaud của tôi, không xuống nước chính là không xuống nước, đẩy cái quần què!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.