Bạch Sở Niên đau đầu dữ dội, huyệt thái dương giống như sắp nứt ra, trong mộng đột nhiên có loại cảm giác rơi xuống, hắn bừng tỉnh, theo bản năng muốn ôm chặt omega trong ngực, nhưng bên cạnh không có một bóng người.
"Rimbaud?" Bạch Sở Niên chậm rãi đứng lên, chà xát vết nước khô dính trên lông mi, chống tay ngồi trên giường trong chốc lát.
Lan can sắt ở đầu giường đã bị nhiệt độ cao do dòng điện sinh ra làm cho tan chảy, trong bể cá bên giường cũng chỉ còn lại mấy con sứa lam quang nửa sống nửa chết, Rimbaud không ở trong phòng ngủ.
Tối hôm qua Bạch Sở Niên trước khi đi ngủ không cởi quần áo, tóc cũng rối tung, xỏdép lê vào đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng tập thể dục thư phòng phòng khách cũng dạo một vòng cũng không tìm thấy bóng người, trong nhà thực yên tĩnh.
Hắn bắt đầu lục lọi để tìm hóa đơn và chứng từ của Rimbaud.
Tất cả ngăn kéo trong nhà đều bị hắn lật tung, lật đáy ngược trời, véi thảm lên, tìm khắp một góc có thể giấu được văn kiện.
Trong phòng tràn ngập tố tin tức tố cảm xúc hoảng loạn không thể ức chế được từ trong tuyến thể tràn ra, ánh mắt Bạch Sở Niên sung huyết, cho dù nhiệt độ điều hòa rất thấp nhưng vẫn toát ra một tầng mồ hôi đầm đìa.
"Mang đi rồi?" Bạch Sở Niên liệt ngồi thất thần trên thảm, tay ở bên cạnh lung tung sờ đến điện thoại di động, gọi điện thoại cho Rimbaud.
Tiếng điện thoại di động bấm phím trong căn phòng yên tĩnh có vẻ rất chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu-ham-lac/513747/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.