Khi Rimbaud khoác đồng phục cảnh sát lên người, giơ cánh tay lên, băng dưỡng ẩm trên người theo thân thể kéo dài phát ra âm thanh siết chặt, đuôi cá tròn nối eo mỏng gầy cuộn lên mép sóng của bể cá.
Anh vừa quay đầu lại, thấy Bạch Sở Niên cởi trần người ngồi xếp bằng trên giường ôm gối đầu chơi điện thoại di động.
Trước ngực alpha có một vết sẹo dài cũ, vết sẹo từ ngực lan đến thắt lưng hình chéo, dài chừng hai mươi cm, bởi vì vết thương quá nặng cộng thêm nhiễm trùng sau khi khâu lại nên sau này khỏi rồi đã lưu lại sẹo vô cùng sâu, thậm chí có một số chỗ bởi vì hồi phục mà lồi lên, nhìn qua rất xấu xí, vì thế cho nên khi tắm rửa phơi khô hắn sẽ tự giác ôm gối trước ngực, miễn cho mình nhìn thấy.
Bạch Sở Niên phát giác có một ánh mắt tựa hồ rơi vào trên người mình, vì thế ngẩng đầu, vừa vặn cùng tầm mắt Rimbaud tiếp giáp.
Rimbaud nhìn chằm chằm vết sẹo trong chốc lát, quay đầu lại, tiếp tục trầm mặc cảnh phục, thắt dây giáp da.
Không khí trong phòng ngủ dường như đông lại thành khối, nếu không làm thế nào lại có thể làm cho mọi người khó thở như vậy chứ. Nghịch điện thoại di động cũng lập tức không vui như vậy nữa, Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn chằm chằm ga giường xuất thần, một lát sau, từ trong tủ đầu giường kéo ra một cái áo màu đen mới khoác lên người, ngẩng đầu cười với Rimbaud: "Xấu sao?"
Rimbaud quay lưng lại với hắn, lặng lẽ buộc nút và cà vạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu-ham-lac/513731/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.