"Đừng nháo nữa."
Bạch Sở Niên cũng không biết vì cái gì, bình thường dễ dàng không kiên nhẫn nhất đối với động tác nhỏ của con cá này như thế nào lại phá lệ nhẫn nại.
"Còn đau không." Hắn buộc lại cà vạt lỏng lẻo của Rimbaud ánh mắt xẹt qua vây nửa người dưới của Rimbaud, vây vây vểnh lên một chút độ cong không quá tự nhiên, bên trong hẳn là nhét thuốc bông.
"Em..." Rimbaud ấn vây của mình về phía thân thể, từ biểu tình miễn cưỡng nhịn đau của anh nhìn ra được miệng vết thương còn chưa hoàn toàn tiêu viêm, nhưng anh không nói, Bạch Sở Niên cũng không có mạnh mẽ nhấc vây của anh lên khiến anh khó chịu nữa.
Hắn đã không còn muốn hỏi căn bản đi truy cứu những vết thương này làm sao lại có, bộ dáng khó xử này của Rimbaud làm cho người ta có chút đau lòng.
"Hôm nay đi làm, đi thế nào, tôi lái xe đưa anh đi."
Rimbaud lại lấy ra một tờ giấy hội trưởng để lại cho hắn xem, trên tờ giấy viết: "Nhà để xe của cậu tôi đã phong lại rồi, mấy ngày nay không cần quá rêu rao, chờ tôi xử lý xong việc."
"...... Chậc, đi taxi đưa anh đi vậy." Bạch Sở Niên một câu tục tĩu còn chưa mắng ra miệng thì Rimbaud lại lấy ra tờ giấy thứ ba, trên đó viết: "Tất cả tài khoản tiêu dùng của cậu tôi cũng đóng băng rồi, lý do như trên."
Cuối cùng, Rimbaud lấy ra một tờ tiền 100 nhân dân tệ mới trong túi áo, đặt trong tay Bạch Sở Niên, sờ sờ đầu alpha rồi ra ngoài đi làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu-ham-lac/513729/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.