Chương trước
Chương sau
Năm phút sau, ý thức của tất cả các thí sinh tham gia ATWL đều được truyền ra khỏi phòng thi, thí sinh tử trận trong kỳ thi cũng tỉnh táo lại trong lòng sợ hãi tháo kính mô phỏng, từ trong căn phòng nhỏ giống như buồng điện thoại đi ra, theo nhóm mà tụ tập đến bãi đất trống trước đó chờ vào phòng thi, chờ chủ khảo công bố kết quả và tinh cấp, cuối cùng nghe huấn luyện kết luận.
Nhất thời mùi hương khác nhau tràn ngập không khí, các đội chật kín sân thể dục, có đội ngũ tiếc hận giận dữ mắng chửi, có đội ngũ ôm đầu khóc.
Lục Ngôn vò đầu dứt tóc kéo lỗ tai ngồi xổm ở góc tường, mặt vùi vào lòng bàn tay thở mà nức nở với Tất Lãm Tinh: "Chỉ là thi mà thôi tôi chết thì chết, tại sao anh lại lộ cấp độ phân hóa của mình ra làm gì, ba tôi sẽ mắng chết tôi mất! Ngoài miệng bọn họ không nói gì nhưng kỳ thật trong lòng đều cảm thấy tôi thực ăn hại, hại anh ở chỗ này bại lộ cấp bậc, ba tôi và ba anh lần này sẽ cho rằng tôi là một con thỏ ngốc, ba tôi khẳng định hối hận vì chỉ sinh mỗi một mình tôi, oa oa oa..."
"Đừng khóc, không sao đâu." Tất Lãm Tinh quỳ một đầu gối xuống, nâng mặt Lục Ngôn lên giúp cậu lau nước mắt: "Anh không có bảo vệ em, đây là vì vinh dự đội ngũ, chúng ta là đội hình đủ tư cách, toàn đội thêm một sao."
"A?" Nghe hắn nói như vậy, Lục Ngôn mới dễ chịu hơn một chút, nghẹn ngào đưa mặt vùi trong khăn giấy mà Tất Lãm Tinh đưa tới lau nước mũi, mũi cậu đỏ bừng, trên lông mi còn treo mấy giọt nước mắt lớn.
Lúc Bạch Sở Niên tỉnh lại, mình đang dựa vào góc phòng nhỏ, hắn ngẩn người trong chốc lát đỡ lấy ngực mình. Vừa rồi cảm giác trái tim bị xuyên thủng phi thường chân thật, tim ngừng đập, sau một thời gian ngắn đau nhức, khoảng trống lưu lại bị cảm giác cô độc cùng cảm giác mất mát lấp đầy.
Hắn tháo tròng kính trong mắt, xoa xoa đôi mắt khô khốc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mím chặt môi đẩy cửa phòng ra, lục soát trong mấy căn phòng nhỏ bên cạnh mình, rốt cục cũng tìm được Rimbaud vẫn đang hôn mê trong căn phòng nhỏ phía trước mình.
Bạch Sở Niên phóng thích pheromone trấn an, cúi người ôm Rimbaud lên, lúc ôm lên, nhìn thấy trong góc rải rác mấy cái vây và viên ngọc trai nhỏ lấp lánh ánh sáng —— một viên trân châu đen có màu lam phân quang, còn có mấy phiến lân phiến có màu lam huỳnh quang.
Bạch Sở Hậu tri hậu giác lục lọi túi trước ngực đồng phục đội của mình, trong lúc thi nghiêm túc gấp trân châu cùng vảy vào trong túi giấy chỉ là hình ảnh mô phỏng ra, những thứ nhỏ này kỳ thật đều rơi xuống mặt đất phòng Rimbaud.
Hắn cất trân châu cùng vảy vào túi, ôm ngang Rimbaud lên tìm một nhân viên công tác hỏi vị trí phòng vệ sinh, ôm nhân ngư trong ngực chui vào phòng vệ sinh khóa cửa lại, nhặt một miếng giẻ lau sạch sẽ lau bể nước hai lần, sau đó bỏ Rimbaud vào, mở ra một hàng vòi nước, để nước lạnh rửa vào người Rimbaud.
Rimbaud đã rời khỏi nước gần 48 giờ, băng dưỡng ẩm trên người gần như khô nước, làn da trắng nõn trở nên khô ráp, mái tóc vàng mềm mại rủ xuống bên má, nhìn omega có vẻ yếu đuối lại nhu thuận.
Nước lạnh làm ẩm cơ thể người cá, đuôi cá màu sắc ảm đạm sau khi được nước làm ẩm thì lại như lại được tái sinh, vảy màu xanh lạnh theo dòng nước hơi đong đưa.
Rimbaud buồn ngủ nửa mở mắt ngây ngô giơ tay lên kéo nước trên người một chút, chậm rãi đứng lên, uống một ngụm nước lớn chảy ra từ vòi nước.
Bạch Sở Niên nằm sấp bên cạnh hồ nước, nâng má, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Rimbaud: "Vất vả rồi... Chờ một lát nữa tôi sẽ đưa anh đến Bộ y tế liên minh."
Rimbaud uống đủ nước, quay đầu nháy mắt với Bạch Sở Niên, chỉ vào vòi nước hỏi: "Hen?"
"..." Dưới chân Bạch Sở Niên trượt xuống, đứng lên nâng mặt Rimbaud quan sát: "Thoái hóa rồi?"
Quay đầu lại ngẫm lại, trong kỳ thi bởi vì dược tề Accelerant mới cưỡng chế xúc tác Rimbaud đến giai đoạn trưởng thành, nhưng đó là tình huống hệ thống ba chiều mô phỏng ra, trong thế giới thực, giai đoạn tăng trưởng của Rimbaudvẫn không có gì thay đổi.
Rimbaud đợi nửa ngày cũng không đợi Bạch Sở Niên trả lời, dứt khoát xử lý theo cho phép, phập một ngụm cắn rơi vòi nước, nhai.
Nước trong đường ống nước phun ra tung tóe, bổ đầu che mặt tắm rửa cho Bạch Sở Niên, Rimbaud giơ đầu đuôi lên, tích đầy điện ở cửa ống nước đánh ra một mảnh tia lửa điện, cửa ống phun nước lập tức được hàn lại.
Rimbaud quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Sở Niên, giơ đầu đuôi lên tri kỷ giúp hắn lau nước trên mặt, đem cặn bã vòi nước trong miệng phun vào trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên, dùng đầu đuôi chất đống thành hình trái tim.
Bạch Sở Niên tâm tình phức tạp, một tay nâng trái tim mà Rimbaud đưa cho. Rimbaud cuộn trên vali du lịch bị kéo đi, đến bãi đất trống cùng đội viên đội ngũ của mình hội hợp. Lục Ngôn đang xì mũi 'tiện tay' đem luôn trái tim gỉ sắt trong tay Bạch Sở Niên thổi bay.
Bọn họ chờ thật lâu ở bãi đất trống, phía chủ khảo cũng không có ý đi ra nói chuyện, có thí sinh không khỏi nôn nóng, ở trong sân ồn ào.
Ồn ào dữ dội nhất phải kể đến đôi Phong Tiêu Hề.
Đội Phong Tiêu Tiêu Hề là đội ngũ gia tộc thuê thợ săn "Linh Đề Thế Gia", hàng năm đều chọn bốn vị tiểu bối đến tuổi tham gia kỳ thi ATWL, có thể đạt được thành tích tốt có thể ở trong gia tộc nâng cao danh vọng cùng địa vị, sau đó được sản nghiệp gia tộc trọng dụng.
Nhưng điều duy nhất khác với những năm trước là có một omega Linh Đề được trộn lẫn trong đội ngũ lần này.
Phong Tiêu Tiêu Hề đội náo loạn rất dữ dội, đội ngũ chung quanh đều không tự giác nhường một khoảng đất trống để cho mấy vị thiếu gia này đi đường quyền, tất cả mọi người xem náo nhiệt nhìn đại gia tộc ẩu đả.

Omega duy nhất trong đội chật vật ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, ba alpha còn lại đối với hắn đấm đá không ngừng.
Tiêu Thuần cong người bảo vệ chỗ yếu hại của mình, biểu tình lãnh đạm, giống như sớm đã quen với loại ức hiếp cùng vũ nhục vô lý gây sự này, không nói một tiếng, trầm mặc chịu đựng.
Đội trưởng alpha của đội bọn họ hung hăng đá một cước về phía hốc lưng Tiêu Thuần, ngồi xổm người bắt lấy tóc hắn ép Tiêu Thuần ngẩng đầu lên: "Mày rất nổi bật đấy, điểm tích lũy đứng thứ tư, nhiệm vụ đầy đủ, thu được mười một cái đầu người, lần này ít nhất có thể lấy được bảy sao đi."
Tiêu Thuần bị buộc ngẩng đầu, mím chặt môi mỏng giải thích: "Dưới tình huống đó tôi không cứu được các cậu, tôi cách quá xa."
"Mấy alpha chúng ta cần mày cứu? Súng của mày làm được sao? Có thể để cho chúng ta đột kích thủ diệt toàn bộ?"
Ánh mắt Bạch Sở Niên bị sự xôn xao bên này hấp dẫn, Tất Lãm Tinh nhìn ra sự hoang mang của hắn, nhẹ giọng giải thích: "Thuê thợ săn sùng bái lực lượng, cho nên alpha trong gia tộc luôn cao nhân nhất đẳng. Hơn nữa Linh Đề gia tộc theo trường phái thuần chủng, alpha trong nhà chỉ có thể cùng ngoại gia Linh Đề omega kết hôn, cho nên omega nội tộc nhà họ đều bị đối đãi như người ngoài vậy."
"Ồ." Bạch Sở Niên sờ sờ cằm, ngồi xổm xuống quan sát Tiêu Thuần bị đánh. Tầm mắt Tiêu Thuần cùng hắn trong nháy mắt giao tiếp, Bạch Sở Niên lộ ra một ánh mắt "Xin tôi đi, tôi liền giúp cậu", nhưng Tiêu Thuần xoay đầu lại.
Mấy Linh Đề alpha đem lửa giận bị đào thải trước đó toàn bộ tống lên người Tiêu Thuần, đội trưởng alpha cười lạnh một tiếng, nhấc chân giẫm lên ngón trỏ tay phải dài gầy của Tiêu Thuần: "Súng mà làm ăn đồ được, về sau cũng đừng chơi bắn tỉa."
Trong ánh mắt Tiêu Thuần rốt cục xuất hiện vết nứt, giọng nói run rẩy chứng minh nội tâm hắn có bao nhiêu bối rối sợ hãi: "Đại ca, đừng..."
Bạch Sở Niên thuận tay rút lấy chủy thủ chiến thuật mà Lục Ngôn kẹp ở thắt lưng, nhẹ nhàng vung lên, lưỡi đao cũng không vào bên cạnh giày alpha Linh Đề, đỡ lấy chân hắn sắp nghiền xuống: "Làm gì vậy, huynh đệ đánh nhau không có gì, nhưng nếu thật sự thì không có ý nghĩa. Tiêu diệt đội các cậu là tôi, sao không dám tới tìm chúng tôi tính sổ?"
Linh Đề alpha cười nhạo một tiếng, xắn tay áo đi về phía Bạch Sở Niên: "Tao không dám? Nhóc con, mày có biết bố tao là ai không?" Hai Linh Đề alpha còn lại cũng bỏ lại Tiêu Thuần đang lăn trên mặt đất, xắn tay áo vây quanh.
Rimbaud nheo mắt lại, quan sát hướng đi của mấy người này, đầu đuôi vểnh lên lắc lắc bắt đầu tích điện.
Mắt thấy một hồi rối loạn sắp biến thành ẩu đả, Tất Lãm Tinh tiến lên kéo alpha Linh Đề đang muốn động thủ kia, cố ý vô tình chỉ chỉ phía Lục Ngôn, thấp giọng nói: "Ngưuofi anh em, nể mặt đi, bố cậu ấy họ Lục."
"Lão tử quản hắn là ai!" Linh Đề alpha lúc đầu còn chưa rõ nguyên nhân, trong đầu phản ứng vài giây, đột nhiên nghẹn một chút, biểu tình trương cuồng bất giác thu liễm không ít, không tin tưởng Lục Ngôn đang ngồi xổm ở góc tường cụp xuống tai thỏ.
"Được, coi như mày có chỗ dựa vững chắc, bọn mày cứ chờ đó." Linh Đề alpha trừng mắt nhìn Bạch Sở Niên một cái, xoay người mang theo hai đội viên còn lại rời đi, lúc đi ngang qua Tiêu Thuần không cam lòng lại đá hắn một cước: "Để toa xem, mày ra khỏi đội ngũ của bọn tao, còn có ai muốn mày nữa."
Bạch Sở Niên đi qua, rút ra chủy thủ chiến thuật trên mặt đất, ngồi xổm trước mặt Linh Đề omega dùng mũi đao cạo ra một chuỗi số, nhếch khóe môi lộ ra nửa cái răng hổ: "Đội thứ ba chúng tôi quý trọng nhân tài nhất, nếu có hứng thú hãy liên hệ đến số này."
Tiêu Thuần gian nan đỡ vết bầm tím trên người quỳ gối ngồi dậy, rũ lông mi, lãnh đạm nói: "Muốn đánh tôi thì đánh luôn đi."
"Không đến mức đó, chiến thuật của cậu tôi rất thưởng thức, đủ ghê tởm." Bạch Sở Niên nhàm chán dùng mũi đao vẽ lung tung trên mặt đất, thuận miệng hỏi: "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"?"
Bạch Sở Niên: "Cậu bắn tỉa tốt như vậy vì sao còn phải cõng theo một khẩu súng trường?"
Linh Đề omega: "Nếu bắn tỉa không thể cận chiến, nếu bị địch nhân lại gần sẽ không ai cứu tôi."
Bạch Sở Niên nở nụ cười: "Thành thật mà nói, cận chiến của cậu rất kém, lúc bị tôi đến gần sau lưng một chút năng lực hoàn thủ cũng không có."
"Sau này chỉ cần vác theo B46 là được rồi." Bạch Sở Niên cạo hai đường dưới số điện thoại khắc trên mặt đất, mấy giây sau lại toàn bộ cạo đi dấu vết, đứng lên vỗ vỗ đất, kéo vali du lịch của Rimbaud rời đi.
Lối vào phòng thi có mấy nhân viên công tác thần sắc vội vàng chạy tới, sắc mặt mỗi người đều tái mét, có một người thậm chí suýt nữa đụng phải vali du lịch của Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên cúi đầu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Giả mạo đề..." Nhân viên nói năng lộn xộn, hoảng hốt lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại ra vẻ bình tĩnh: "Không có việc gì, thí sinh không nên đi loạn trong sân, trở về bãi đất trống chờ công bố thành tích."

Thời gian công bố kết quả lần này so với các kỳ thi trước đều kéo dài, hơn nữa trên loa phát thanh nhiều lần xuất hiện tiếng tạp âm, kéo dài ước chừng nửa giờ, thí sinh trên sân đều bắt đầu không kiên nhẫn mới công bố thành tích trên màn hình chiếu trên bầu trời khổng lồ.
Đoàn đội đầu tiên bị đội Tùy Tiện Đánh tiếc nuối bắt được, Bạch Sở Niên đấm ngực dừng chân, xấu hổ không thôi.
Căn cứ theo quy tắc, tiểu đội bốn người khi thông qua thi không giảm nhân viên coi như là toàn đội thông qua, toàn bộ đội viên bổ sung thêm một sao, cuối cùng trong đề phụ, đánh chết toàn bộ đội viên của thí nghiệm số 1513 thêm ba sao, bởi vậy Lục Ngôn trong kỳ thi lấy được mười hai sao, Tất Lãm Tinh chín sao, Bạch Sở Niên mười sao, Rimbaud mười một sao, đội Tùy Tiện Đánh lập ra tổng điểm đội cao nhất trong các kỳ từ trước đến nay tổng là 42 sao, toàn bộ thí sinh trợn mắt cứng lưỡi.
Sao ATWL sẽ được khắc trên giấy chứng nhận và thêm một vinh quang vào hồ sơ cá nhân của bạn, một thành tích rất quan trọng trong mắt hầu hết các tổ chức.
Sưu Quỷ Đoàn đứng thứ hai, sau khi gọi điện thoại nhún nhún vai, tính toán trở về huấn luyện cho đội viên, hai anh em Hạ gia còn đang trầm mê chết thảm không thể kiềm chế, ôm đầu khóc, Husky không quan tâm đến thành tích, chạy tới cùng nhóm Tiểu O của đội Có A Không thêm WeChat, đương nhiên cũng có thử cùng Lampoga WeChat, nhưng đối phương hiển nhiên không nghe hiểu và phun nước vào mặt hắn.
Đội Có A Không ngoài ý muốn lấy được top 3, ba tiểu O hoan hô nhảy nhót ôm nhau chụp ảnh tự sướng với bảng thành tích trên bầu trời chiếu, đội trưởng Độ Mặc nhìn chăm chú vào Bạch Sở Niên, lấy bật lửa châm một điếu thuốc nhỏ ngậm ở môi, lặng lẽ đi đến bồn hoa sau đó phun ra hơi khói, đem số cảnh báo lộ ra túi đẩy vào bên trong.
Đội Phong Tiêu Tiêu Hề chỉ dựa vào một đội viên sống đến cuối mà được vị trí thứ tư, nhưng mấy alpha trong đội đã sớm tức giận rời khỏi hiện trường. Tiêu Thuần một mình đeo ba lô đứng trong bóng tối, sau khi nghe được thành tích tịch mịch đứng trong chốc lát, liền bước nhanh rời đi.
Thành tích chỉ được công bố đến top 30, đội xếp hạng top 30 coi như thi đủ điều kiện, có người vui có người lo, đội ngũ không thông qua an ủi lẫn nhau cùng năm sau lại một lần nữa thi tiếp.
Các thí sinh tụ tập trước cửa phòng thi sắp tan, đột nhiên có người hét lên: "Thi xong rồi, tại sao không mở cửa?"
Bạch Sở Niên ngẩng đầu lên, nương theo chiều cao thuận tiện lướt qua bốn phía đám người nhìn, khẽ nhíu nhíu mày. Rimbaud cuộn trên vali du lịch, lặng lẽ đưa tay chạm vào mu bàn tay Bạch Sở Niên.
Trên bầu trời thành phố, tiếng gầm của cánh quạt đã phá hủy buổi sáng yên tĩnh này, và một số máy bay trực thăng màu đen đã di chuyển từ phía bắc.
Trên trực thăng sơn logo tam giác của viện nghiên cứu 109 màu đỏ bắt mắt vươn ra bốn khẩu súng máy hạng nhẹ, toàn bộ nhắm vào Rimbaud phía sau Bạch Sở Niên.
Trực thăng chở những người bị bắt vũ trang hạng nặng, mặc dù họ nhận được mệnh lệnh là cố gắng bắt sống mục tiêu, nhưng đối mặt với cơ thể thí nghiệm đặc biệt cực kỳ nguy hiểm, không ai dám mạo hiểm bắt sống, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với tổng bộ: "Phát hiện cơ thể thí nghiệm u linh cá điện quang bị mất không phát hiện cảm xúc công kích, yêu cầu cấp trên chỉ thị hành động tiếp theo."
Trụ sở Viện 109 cho biết: "Tái chế ngay lập tức."
Rimbaud cong lưng lên, đuôi cá dần dần chuyển sang màu đỏ, vây lưng đỏ tươi dựng lên mấy đạo gai nhọn, hung mãnh nhìn chằm chằm trực thăng trên bầu trời.
Nhân viên bắt giữ thay đổi sắc mặt, lại liên lạc với tổng bộ: "Phát hiện cảm xúc công kích mãnh liệt của u linh điện quang, yêu cầu tiếp viện ngay lập tức!"
Các thí sinh không liên quan đến công tác thu hồi bạo lực này đều bị hoảng sợ tản ra, giữa bãi đất trống chỉ còn lại bốn người.
Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn cũng không có lùi bước, Lục Ngôn đối với tình huống hiện tại thập phần mờ mịt, Tất Lãm Tinh tựa hồ có một chút chuẩn bị tâm lý, ít nhất bề ngoài cũng không có hoảng hốt như vậy.
Bạch Sở Niên một tay đút túi quần, tay kia kéo vali du lịch, ngửa đầu nhìn chăm chú vào nhân viên bắt giữ trên máy bay, tự nói lẩm bẩm cười một tiếng: "Sẽ không trông cậy vào phái hai tiểu đội chống cháy nổ có thể thu hồi chúng ta đi?"
Tin tứ tố mùi Brandy phức tạp từ tuyến thể của Bạch Sở Niên tản mát ra, người đầu tiên bị cỗ lực lượng này áp bách chính là Lục Ngôn cùng Tất Lãm Tinh đang đứng ở gần nhất, Tất Lãm Tinh cắn răng đè lại tuyến thể sưng đau của mình, lúc này lực áp bách trên người Bạch Sở Niên đã không chỉ ở cấp bậc J1.
Nhưng khả năng phân hóa sắp tới đã bị gián đoạn bởi một tiếng còi xe bình tĩnh.
Một chiếc Phantom đậu bên ngoài cửa.
Biển số xe là độc quyền, thấy chiếc xe này, người sáng suốt đều nhận ra là ghế lái của ai.
Thí sinh có thể nhận ra chiếc xe này có rất nhiều người ở đây, muốn lấy điện thoại ra quay video nhưng lại không dám.
Nhân viên bắt giữ trên trực thăng chú ý tới chiếc Phantom này, sắc mặt cứng đờ, thấp giọng liên lạc với tổng bộ tình huống có biến.
"A?" Lục Ngôn dựng thẳng lỗ tai lên, kiễng mũi chân nhìn vào cửa sổ xe của Ảo Ảnh một cái: "Hôm nay hình như ba tôi đã mua cho tôi một chiếc bánh ngọt nhỏ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.