Chương trước
Chương sau
Tin tức đánh bại trên loa phát thanh dần dần trở nên thường xuyên hơn, ngoại trừ thông tin cơ thể thí nghiệm số 1513 đánh bại các đội khác, còn có tin tức Sưu Quỷ Đoàn đem công trường chuyển đội diệt đội.
Trong máy thông tin Bạch Sở Niên treo trên tai vang lên một trận tiếng ồn ào, đội trưởng của Sưu Quỷ Đoàn Hà Sở Vị liên lạc với Bạch Sở Niên: "Chúng ta đã đến tầng 14 tòa C, giữa đại sảnh có một két sắt mật mã, muốn nhập mười hai cái mật mã, các cậu có không?"
Bạch Sở Niên hỏi: "Loại mật mã gì?"
"Trên rương có mười hai màn hình điện tử to bằng nắp chai, sáu hàng hai hàng, ở giữa dùng xà ngang nối liền."
"Cậu dùng một dòng trước, A1-B1."
Tiếng tạp âm trong máy thông tin trầm mặc một thời gian ngắn vài giây, Hà Sở Vị thở phào nhẹ nhõm: "Dòng đèn xanh này sáng lên, hẳn là đúng rồi. Còn những người khác thì sao?"
"Ừm..." Bạch Sở Niên liếm liếm môi: "Điền B1-A1 thử xem."
Chỉ nghe tiếng báo động chói tai ở đầu kia của máy thông tin liên lạc, ngay sau đó là tiếng bước chân bối rối cùng tiếng Hà Sở Vị chửi thề.
"Họ Bạch kia, cậu lấy chúng tôi ra thử mật mã?"
"A, xem ra hai cái nút thang máy không phải khống chế lẫn nhau." Bạch Sở Niên xin lỗi cười cười: "Chạy đi, nhiệm vụ trước đó của chúng ta có một văn kiện, có nói thí nghiệm 1513 này thí nghiệm này thính giác rất nhạy bén, lúc săn mồi dựa vào người khác kêu thảm thiết để phán đoán vị trí, ha ha."
"Đệch. Con bà nhàcậu, chờ lão tử đi ra ngoài việc đầu tiên chính là khô máu với cậu." Hà Sở Vị không còn quan tâm đến việc cãi nhau với Bạch Sở Niên nữa, hét lớn với hai đội viên còn lại bên cạnh: "Đi theo tôi! Nhanh lên!"
Tiếng bước chân nặng nề hoảng loạn vang lên trong máy thông tin, thanh âm khàn khàn kêu thảm thiết xuyên thấu màng nhĩ Bạch Sở Niên, tiếp theo liền nghe thấy Hà Sở Vị gào thét trong máy thông tin: "Văn Tiêu! Phát ngốc cái gì? Mau qua đây!"
"Đội trưởng. Đau quá... Tôi không thể di chuyển được... Tôi không nhúc nhích được..."
Hà Sở Vị lập tức quay trở lại đại sảnh, súng trường liên tục bắn hỏa lực áp chế cửa, một tay vác Hạ Văn Tiêu lên lưng mang xuống lầu, thô lỗ giúp hắn tiêm một mũi máu khôi phục.
"Đội trưởng. Tôi thấy, một vòng tròn, với sợi máu... Nhãn cầu bay vào phòng vừa rồi... Không có mí mắt, biết xoay... Nó thấy tôi, đầu tôi đau quá..."
Làn da cánh tay của Hạ Văn Tiêu dần dần lộ ra màu xám cứng ngắc khô ráo, năm ngón tay thậm chí không cách nào uốn cong, Hà Sở Vị đem hắn giao cho Husky alpha cuối cùng trong đội, đem kim tiêm khôi phục trong đai súng giao cho hắn bảo hắn tiêm bổ sung lượng máu tiêu hao liên tục cho Hạ Văn Tiêu.
Bạch Sở Niên gõ gõ máy thông tin: "Các ngươi ở tầng mười bốn đúng không, trước tiên xuống lầu, lên tầng mười, theo hành lang chạy về phía tòa nhà B, ở cửa thang máy bên trái chờ ở đó."
Hà Sở Vị cắn răng: "Cậu nghĩ kỹ rồi mới nói chuyện."
"Không có vấn đề gì, đi đi, trốn trong thang máy."
Bạch Sở Niên vừa đọc một con chip khác, vừa liên lạc với Lục Ngôn đang canh gác thang máy ở tòa nhà A ba tầng: "Thỏ con, ấn thang máy trước mặt hai người lên tầng mười, sau đó ấn mở cửa, Tất Lãm Tinh đi ấn một cái khác, mau."
"Rõ!"

Tốc độ đọc chip rõ ràng chậm hơn so với trước, Bạch Sở Niên có tiết tấu gõ nhẹ lên mặt bàn kiên nhẫn chờ đợi, liếc mắt nhìn Độ Mặc một cái: "Cậu còn bao nhiêu thời gian?"
Độ Mặc trầm mặc tính toán: "Bốn phút."
"Được, trước tiên kiểm tra phân bố nhân sự của tòa nhà B cho tôi."
Độ Mặc ở trong đầu từng tầng điều tra, đem trạng thái phân bố nhân viên nói cho Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên gật gật đầu: "Chạy nhanh lên, đi tòa nhà tòa nhà C xem thang máy nào lên tầng mười, sau đó ấn thang máy gần cậu nhất lên tầng ba."
Độ Mặc gian nan nuốt nước miếng.
"Đây là một việc rất quan trọng, cậu sẽ chết một cách có ý nghĩa. Tôi sẽddooij của cậu đến top 3." Bạch Sở Niên giơ tay lên khoác lên đầu Độ Mặc, xoa xoa, cong mặt mày: "Nếu sợ hãi có thể nhắm mắt lại, ngoan."
Alpha trước mặt này rõ ràng nhìn không điệu, giọng nói ôn hòa thản nhiên lại không hiểu sao có thể mê hoặc lòng người, Độ Mặc bất đắc dĩ nhắm mắt lại, theo hành lang chạy về phía ghế C.
Ghế C tầng mười trống rỗng không một bóng người, ánh sáng cũng có chút mờ mịt, tiếng bước chân giẫm lên đá cẩm thạch sàn nhà có vẻ đặc biệt trống rỗng rõ ràng.
Dinh!
Âm thanh điện tử thang máy vang lên một tiếng: "Đã đến tầng mười."
Độ Mặc vịn tường giữa hai cửa thang máy, đầu ngón tay đặt trên nút bấm tầng khảm trong vách tường hơi run rẩy, liên lạc với Bạch Sở Niên: "Thang máy bên tay trái lên tầng mười rồi... Tôi, bây giờ tôi ấn, ấn nút tầng thứ ba của thang máy tay phải..."
"Giống như... Có thứ gì đó, ở trong thang máy..." Độ Mặc ngay cả thanh âm cũng đang phát run, cố gắng trấn định nói: "Tôi không sao. Còn hơn 30 giây nữa... Tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn có cơ hội để đi."
"Làm tốt lắm, đừng sợ." Bạch Sở Niên an ủi.
Nhưng Độ Mặc nghe Bạch Sở Niên nói với một người khác trong máy thông tin: "Tất Lãm Tinh, bây giờ nhấn phím mở cửa một chút."
Độ Mặc mở to hai mắt, cửa thang máy bên tay trái đáp lại, hắn theo bản năng nhìn cánh cửa thang máy mở ra kia, một con mắt đầy tơ máu bay ra, thong thả phiêu phù ở trước mặt Độ Mặc, đồng tử của con mắt đó là một đường thẳng đứng màu cam vàng, giống như con mắt rắn, nhãn cầu xoay vài vòng, rốt cục tập trung mục tiêu, vô thanh vô tức nhìn chăm chú vào hắn.
Đại sảnh tầng mười tòa nhà A, Bạch Sở Niên vẫn thảnh thơi ngồi ở ghế máy tính, lắc lư khẽ, hắn tháo máy liên lạc đeo trên tai xuống, nghe loa phát thanh trên bầu trời thông báo:
Cơ thể thí nghiệm số 1513 đã đánh bại Độ Mặc của [Có A Không]
Rimbaud mặt không chút thay đổi, đối với kết cục này không có gì bất ngờ, ngồi trên bàn máy tính nhàm chán vẫy đuôi cá, lật xem sa mạc ưng trong tay vài cái, lãnh đạm mở miệng: "Bắt nạt, omega."
"Hắn dự đoán, chính mình... sẽ thế nào, tất cả sẽ chết, bởi vì em... muốn giết hắn."
Bạch Sở Niên hừ cười: "Đương nhiên rồi. Con quạ đen này quá khả nghi, sau khi về tôi sẽ báo cáo cho hội trưởng, mục đích của hắn đến đây không phải là trong sạch gì cả."
"Được, hiện tại chúng ta đã biết rất nhiều thứ rồi." Bạch Sở Niên tự hỏi trong chốc lát: "Vừa rồi Tất Lãm Tinh ấn nút thang máy A2 lên tầng mười, hơn nữa còn dùng cửa mở chứng minh nút thang máy A2 chính là nút điều khiển thang máy C1."

"Lúc chúng tôi vừa mới vào đã ấn cả hai thang máy ở tòa nhà A, cho nên khi Sưu Đoàn Quỷ tiến vào nhìn thấy thang máy mở ra là chúng tôi ấn mở, khi đó bọn họ đã lục soát thang máy C1, nhưng lúc đó trời còn chưa sáng, trong bóng đêm cùng Xà Nữ Mục nhìn nhau mà bọn họ lại không biết, cho nên mới làm tổn hại đội viên điều tra thang máy kia."
"Vừa rồi Độ Mặc ấn nút thang máy C2 lên tầng ba, chúng ta chờ một chút."
Lúc này, Sưu Quỷ Đoàn lại liên lạc với Bạch Sở Niên: "Chúng tôi vẫn còn ở tầng mười, cửa thang máy B1 mở ra, chúng tôi đi vào trốn một lát, bốn phía đều rất yên tĩnh, chúng tôi tạm thời đã an toàn."
Bạch Sở Niên lười biếng móc lỗ tai: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Hà Sửo Vị nhớ lại một chút: "Vừa nghe thấy thang máy bên cạnh vang lên một chút, nói 'Đã đến tầng ba rồi.'"
"Ok, bây giờ đã rất rõ rang rồi. Cậu nghe thấy âm thanh của thang máy B2 có nghĩa là Độ Mặc vừa nhấn nút thang máy C2 điều khiển thang máy B2, vì vậy bây giờ chúng tôi biết mật khẩu khác." Bạch Sở Niên nói: "Cậu nhớ lại một chút, A1-B1, A2-C1, C2-B2, sau đó bây giờ cậu nhấn phím mở cửa đi."
Cái gọi là bất tri bất giác đã bị suy nghĩ của Bạch Sở Niên mang theo đi, ma xui quỷ khiến mà nghe hắn ấn nút mở thang máy B1.
Bạch Sở Niên hỏi Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh canh giữ ở cửa thang máy A1A2: "Chỗ các cậu có động tĩnh gì không?"
Tất Lãm Tinh nói: "Cửa bên tôi mở ra."
"Được." Bạch Sở Niên lại xác định một mật mã: "B1-A2."
"Hiện tại chúng ta còn chưa biết thang máy A1 và C2 lần lượt bị khống chế, lúc chúng ta vừa tới thang máy A1 tự mình lên tầng ba, khi đó các cậu hẳn là còn ở ghế C, các cậu đã ấn nút thang máy chưa?"
"Chưa, sợ có bom."
"Điều đó có nghĩa là B2 điều khiển A1, loại trừ năm nhóm mà chúng ta đã xác định thì mật khẩu cuối cùng là C1-C2."
"Nhớ kỹ chưa?" Bạch Sở Niên hỏi Hà Sở Vị.
"Đã nhớ kỹ, nhưng trong ba tòa nhà này cũng không chỉ có chúng ta có thể ấn thang máy, nhỡ may người khác ấn, trùng hợp với đáp án của chúng ta."
"Sợ cái gì chứ, sai thì các cậu cứ theo lộ tuyến vừa rồi lại chạy một lần nữa, chúng tôi giúp các cậu ấn thang máy, yên tâm, chúng ta rất ổn định."
Hà Sở Vị: "??? Tại sao chúng tôi lại đi?"
Bạch Sở Niên cười hì hì nói với máy liên lạc: "Thỏ con, đưa Sưu Quỷ Đoàn lên tầng mười bốn tiếp tục thử mật mã."
Lục Ngôn: "Rõ!"
Hà Sở Vị chửi bới um xùm trong máy thông tin: "Có một con mắt ngồi xổm ở tầng 14! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mở cửa ra! Chúng tôi không đi!"
Bạch Sở Niên thay đổi tư thế thoải mái, đặt chân lên bàn máy tính rung đùi: "Các cậu có thể, các cậu là số một, không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi xuống."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.