Chương trước
Chương sau
Diệp Bạch phi thân từ trên cửa sổ ra ngoài, độ cao năm tầng đối với cậu mà nói không đáng nhắc tới, xoay người một cái trong nháy mắt liền lặng yên không một tiếng động dừng ở trong bãi đỗ xe phía sau, lông tóc không hao tổn gì.

Chỉ là Diệp Bạch đi xuống vẫn chậm một chút, mấy nam nhân kia nhanh chóng đem Phương Cảnh Thường nhét vào trong xe, một khắc cũng không dừng lại, lái xe liền đi. Diệp Bạch cũng không dám dừng lại, lập tức đuổi theo.

Mấy nam nhân đắc thủ, khởi động xe chạy nhanh. Hơn nữa bây giờ là buổi tối, bên ngoài vùng dã ngoại hoang vu cơ bản là không có xe nào, nửa bóng người cũng không có.

Diệp Bạch vốn dĩ muốn lập tức ngăn cái xe kia lại, nhưng là ngay tại lúc cậu đang suy nghĩ nên ở phía sau giữ chặt chiếc xe kia, hay là nhảy đến phía trước ngăn cản chiếc xe kia thì tốt hơn, liền nhìn thấy trên màn hình điều khiển ghi lại mấy lời đối thoại của đám nam nhân.

【 hệ thống giọng nói tự động phiên dịch 】

【 phụ cận 】XXX: Đắc thủ, gọi điện thoại cho Bành lão bản đi, lập tức đem Phương Cảnh Thường qua đó ngay.

【 phụ cận 】XX: Được đại ca.

Diệp Bạch cảm thấy cái xưng hô Bành lão bản này có chút ấn tượng, đầu óc vừa chuyển, chẳng lẽ là nam nhân lúc trước gặp được ở thành giải trí kia sao? Tưởng tượng đến vậy, liền cảm thấy có tám chín phần xác định rồi. Người kia lần trước đã đánh chủ ý lên Phương Cảnh Thường, chỉ là không đắc thủ mà thôi, cư nhiên còn chưa từ bỏ ý định?

【 phụ cận 】XX: Bành lão bản, người bắt tới tay rồi.

【 phụ cận 】 Bành lão bản: Tới tay rồi? Không để cho người khác nhìn thấy đi?

【 phụ cận 】XX: Bành lão bản yên tâm, cam đoan thần không biết quỷ không hay, người bị chúng tôi làm mê choáng rồi, lập tức sẽ đưa đến chỗ ngài.

Thần không biết quỷ không hay, này phỏng chừng là không có khả năng đâu. Trước không nói đến Diệp Bạch đã theo ở phía sau, chỉ nói riêng tiểu trợ lý Vu Đồng, cũng đã đem sự tình nháo lớn rồi.

Vu Đồng bị dọa chết khiếp, tay chân lạnh lẽo, tim đập thiếu chút nữa là nổ tung. Cũng không đợi thang máy, liền một hơi chạy xuống thang lầu, ở bãi đỗ xe tìm một vòng, mãi vẫn không tìm được bóng dáng Diệp Bạch. Buổi tối gió càng mạnh, càng làm cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.

Vu Đồng hoang mang lo sợ, nhanh chóng run run lấy điện thoại cầm tay ra gọi cuộc điện thoại cho Lý Sùng Duyên lão bản, cô cũng không thể chỉ bằng một hai câu câu liền tự thuật sự tình vừa rồi phát sinh, đành phải nói là Diệp Bạch đã xảy ra chuyện.

Lý Sùng Duyên mới vừa lái xe đi, nhận được điện thoại mặt liền đen, rời đi không có mười phút, Diệp Bạch liền xảy ra chuyện, anh lập tức quay đầu xe trở về.

Cho người bắt cóc Phương Cảnh Thường đích xác chính là Bành lão bản gặp được ở thành giải trí không thể nghi ngờ. Bành lão bản đối với chuyện lần trước ghi hận trong lòng, lại bị Lý Sùng Duyên phá hỏng rồi vài đơn sinh ý, khiến cho thiếu chút nữa là phá sản, ngụm tức này nuốt không xuống nổi. Hắn tìm được Đào Mạc Kỳ tới đối phó Diệp Bạch, chẳng qua hắn đánh giá năng lực của Đào Mạc Kỳ quá cao, còn tưởng rằng Diệp Bạch sẽ bị Đào Mạc Kỳ dây dưa. Hắn cho người nghe ngóng, quả nhiên Diệp Bạch không ở đoàn phim, chỉ còn dư lại mỗi mình Phương Cảnh Thường. Bành lão bản ý xấu vừa động, cho người đi dùng danh nghĩa của Diệp Bạch dẫn Phương Cảnh Thường ra, sau đem người mê choáng trói đi.

Bành lão bản nghĩ rất tốt, cảm thấy thiên y vô phùng*, hắn thèm nhỏ dãi Phương Cảnh Thường đã lâu, chỉ là Phương Cảnh Thường tuy rằng thoạt nhìn thực vô hại lại ôn hòa, chẳng qua cũng là gia hỏa dầu muối không ăn, ra bao nhiêu tiền cũng không bán. Bành lão bản tính toán toàn bộ, đem người bắt tới tay, không chỉ có phải hảo hảo chơi một phen, còn phải chụp mấy bức ảnh chụp cùng video bất kham, như vậy về sau cũng dễ uy hiếp cậu ta hơn.

*thiên y vô phùng: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ kín kẽ không chê vào đâu được

Xe chạy đến một biệt thự, vừa tiến vào sân liền ngừng lại.

Lái xe phất phất tay, nói: "Đem người mang ra ngoài đi...... A!"

Gã nói còn chưa dứt lời, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy ngoài cửa sổ xe có một hắc ảnh, cẩn thận nhìn lại cư nhiên lại là một gương mặt người. Cho dù khuôn mặt kia của Diệp Bạch có lại cảnh đẹp ý vui đi chăng nữa, đêm hôm lại dán lên cửa pha lê, cũng đủ để dọa nát gan rồi.

Người nói chuyện sợ tới mức thất thanh, lão đại bên cạnh chỗ phó điều khiển cũng sợ tới mức run run người, sửng sốt nửa giây, sau đó cố gắng tự trấn định lại, hô: "Còn không mau lấy súng......"

Hắn nói vừa muốn cầm lấy súng trong túi tiền bên phải, lại cảm thấy một trận gió lạnh bỗng nhiên rót vào, thổi trúng làm tất cả mọi người đều giật mình một cái, hắc ảnh vốn dĩ đứng ở bên cửa sổ bên trái đã nháy mắt di động đến bên phải.

Diệp Bạch lắc mình nhảy qua đỉnh xe nhảy sang bên phải, giơ tay túm một cái, ngạnh sinh sinh đem cửa xe gỡ xuống. Trước khi người nọ lấy súng ra liền đem đồ vật đoạt đi, nhìn nhìn vật trong tay, là một cái súng, chỉ tiếc rằng Diệp Bạch lại không biết dùng.

"Lạch cạch" một tiếng, Diệp Bạch liền thuận tay ném đi, đem súng lục ném sang một bên trên mặt đất.

"A a a, lão đại có quỷ!"

Ngồi phía sau hai nam nhân hoảng sợ kêu lên.

Lão đại bọn chúng còn muốn bảo mọi người trấn định, chỉ tiếc lời nói còn chưa ra khỏi miệng, thân thể đã nghiêng đi, đòn nghiêm trọng sau cổ làm hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Diệp Bạch đem người từ chỗ phó điều khiển túm ra, sau đó thong thả ung dung, rất thong thả ung dung tiến vào chỗ phó điều khiển.

Còn dư lại mấy tên bắt cóc thì mặt không còn chút máu, đều cảm thấy con người nào có thân thủ nhanh như vậy chứ, sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, ngay cả can đảm bỏ chạy cũng không có.

Diệp Bạch đem vài người trói lại, trong xe có các loại đạo cụ, dây thừng còng tay gậy gộc đều không ít, thật là giải quyết không ít phiền toái cho cậu. Cậu đem bốn người bó thành bánh chưng, liền ném ra bên ngoài xe.

Phương Cảnh Thường nằm trên ghế sau hô hấp bằng phẳng, chỉ là hít một chút mê dược, nhìn không ra có cái gì không thích hợp khác cả. Diệp Bạch duỗi tay sờ sờ trên mặt anh ta, chỉ tiếc là cậu trước nay đều không học qua dược lý, nếu có sư huynh sư tỷ Vạn Hoa Cốc ở đây thì tốt rồi.

Diệp Bạch thấy Phương Cảnh Thường không có ý tứ tỉnh lại, liền đóng cửa xe lại, đi xuống. Mấy tên bắt cóc bị dọa đến thiếu chút nữa là đái trong quần, trơ mắt nhìn Diệp Bạch, cũng không thấy cậu làm thế nào mà chỉ nâng khuỷu tay lên, một trận gió thổi qua, thân ảnh người kia liền biến mất.

Một tên bắt cóc trong đó sợ tới mức hai mắt vừa lật liền hôn mê bất tỉnh.

Diệp Bạch dạo qua phía trước biệt thự một vòng, phát hiện cửa chính có bảo tiêu. Vì thế liền đi vòng sang phía sau, nhắc một hơi, tiếp theo đạp vách tường một chút, trực tiếp bay lên.

Bành lão bản đang ở trong phòng xoa tay hầm hè hưng phấn không thôi, chỉ chờ những người kia đem Phương Cảnh Thường đưa đến tận trên giường. Hắn quay người lại, liền nghe được cửa sổ sát đất ở ban công "Cạch cạch" một trận thanh âm vang lên, như là pha lê vỡ nát.

Bành lão bản mới muốn đi qua xem xét, nhưng là chưa kịp xoay người lại, trước mắt đã tối sầm liền hôn mê bất tỉnh, cũng chưa thấy rõ ràng người từ cửa sổ sát đất tiến vào là ai.

Diệp Bạch ra tay nhanh chóng, nhìn Bành lão bản ngã trên mặt đất, hơi suy tư, liền nghĩ tới một thứ rất hay. Cũng không cần đoán, Bành lão bản lần này chắc chắn là bị chỉnh thảm rồi.

Diệp Bạch xách theo người lại từ cửa sổ nhảy xuống, sau đó trở về chỗ dừng xe.

Mấy tên bắt cóc kia mở to hai mắt, nhìn thấy cậu đã trở lại, đều là sợ hãi vô cùng. Diệp Bạch nhấc chân một đạp, đem mấy người bị bó thành bánh chưng gạt ngã, mấy người kia như là con rùa bị lật ngửa, lắc tới lắc đi, nhưng có như thế nào cũng không dậy nổi.

Mấy người ngã trên mặt đất, cũng nhìn không thấy Diệp Bạch làm cái gì, càng cảm thấy khủng bố, khớp hàm rung động khanh khách, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Diệp Bạch lúc này mới vỗ vỗ tay, đem Bành lão bản xách lại đây ném lên trên đỉnh xe, dùng dây thừng buộc chặt, cố định đặc biệt vững chắc. Cuối cùng còn không quên nhét vào trong miệng hắn chút đồ miễn cho khi tỉnh lại kêu ra tiếng.

Diệp Bạch lăn qua lộn lại xong, mới đem Phương Cảnh Thường thật cẩn thận ôm ra, sau đó nhảy mấy cái liền hoàn toàn đi vào trong bóng tối.

Mấy tên bắt cóc nằm trên mặt đất bỗng nhiên thoáng nhìn một đạo kim quang nơi xa, giống như muốn đánh tan đi bóng đêm, ngay sau đó dây thừng buộc chặt trên người đột nhiên đứt đoạn, trói buộc lập tức không còn nữa.

Mấy người đều sửng sốt, giống như kim quang chỉ là ảo giác, quỷ ảnh vừa rồi cũng là ảo giác. Bọn họ đều sửng sốt năm sáu giây, sau khi tỉnh hồn lại thì càng cảm thấy sợ hãi.

"Là, là là...... Có phải là quỷ không?"

"Đừng đừng có nói bừa......"

"Là quỷ là quỷ! Tay hắn đặc biệt lạnh."

"Chạy nhanh thôi!"

"Quỷ!"

Cùng với mấy tiếng thét đó, mấy người chui vào trong xe, lại đem hai người đã ngất xỉu đỡ tiến vào, sau đó nhấn mạnh ga, một đường bão táp chạy ra ngoài.

Sắc trời quá đen, bọn họ cũng không cẩn thận nhìn rõ ràng, trên xe còn thêm một người......

Bành lão bản mặc áo ngủ, cũng không có mặc quần, bị trói gô, trói thành chữ đại, ngửa mặt bị trói ở trên đỉnh xe. Xe chạy quá nhanh, gió đêm lại lớn, áo ngủ màu trắng bị thổi đến lật phật lật phật......

Bành lão bản hiển nhiên là bị hoảng tỉnh, cũng may Diệp Bạch buộc rất chặt, bằng không hắn đã sớm bị ném xuống xe rồi.

Bành lão bản mở mắt ra, hoàn toàn không biết thân ở nơi nao, chờ đến khi tỉnh ngủ lại, tròng mắt đều sắp trừng ra ngoài, "A a" kêu to.

Diệp Bạch ôm Phương Cảnh Thường, chuẩn bị trở về khách sạn, dọc theo đường đi tâm tình rất tốt, chơi vui vẻ cực kỳ, không khỏi hừ cười nhỏ. Chỉ là đi đến nửa đường, phát hiện chung quanh có chút xa lạ...... Thế nhưng lại lạc đường.

Lại đi lên phía trước, Diệp Bạch mở to hai mắt, còn không phải là thành giải trí lần trước đi sao, kiến trúc ngũ quang thập sắc.

Diệp Bạch ôm một người bị hôn mê, khẳng định sẽ dẫn người chú ý đến. Cậu đang nghĩ ngợi nên như thế nào mới có thể trà trộn vào trong được, liền vừa lúc nhìn thấy một người quen, lão bản thành giải trí Triệu Hoài Phong Triệu thất gia.

Triệu Hoài Phong cùng người nói chuyện hợp tác, tiễn người đưa lên xe, đang chuẩn bị trở về, xoay người liền phát hiện phía sau đột nhiên nhiều thêm một người, cẩn thận nhìn lại, không phải chỉ là một người......

Bảo tiêu hoảng sợ, cũng may Triệu Hoài Phong phản ứng nhanh, nói: "Đừng hoảng hốt, này không phải là tâm can bảo bối của Lý Sùng Duyên sao? Cậu đây là......?" Y nhìn Phương Cảnh Thường trong lòng Diệp Bạch hỏi.

Diệp Bạch đi thẳng vào vấn đề, lời ít mà ý nhiều, nói: "Cho tôi một gian phòng đi."

Triệu Hoài Phong sửng sốt, cũng may Diệp Bạch còn có lời sau, "Lại tìm một bác sĩ."

yT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.